Chương 5: (Vô Đề)

_ Uhm..... Lạnh.... Lạnh quá, mẹ ơi... con lạnh... uhm!

- Trong cơn mê sảng, như vị bác sĩ đã nói với anh là cô sẽ bị sốt nóng lạnh. nó đang bắt đầu phát huy.

_ Hồng Nhi!

Hồng Nhi. Em sao rồi?

- Ở phòng kế bên. Phúc Khang đang nói chuyện điện thoại, nghe được tiếng nói của cô, anh liền chào người bên kia điện thoại, vội cúp máy chạy về phía phòng ngủ, cầm lấy cánh tay đang quơ giỡ không trung của cô.

_ Lạnh...! Lạnh lắm..... uhm uhm

- Được nắm lấy bàn tay ấm áp, cô ôm trọn bàn tay vào cơ thể của mình, dựa vào hơi ấm kia.

_ Hồng Nhi.

Em có biết em thế này, tôi không thể kềm chế không hả?

- Tay trái của anh đã bị cô ôm trọn vào bộ ngực mềm mại kia, tay phải anh vút lấy những sợi tóc đầy mồ hôi, kềm dục vọng xuống khẽ cảnh báo cô.

Shit kẽ mắng 1 tiếng, anh không thể nào nhúc nhích tay của mình vì cô ôm quá chặc. Anh cuối xuống nói nhỏ bên tai cô phà hơi thở ấm áp lên má đang ửng đỏ hơn của cô vì sốt.

"Hồng Nhi! Em đỗ mồ hôi nhiều quá, ngoan, anh đi lấy khăn lau người cho em".

Vừa nói vừa lấy tay đẩy nhẹ tay người cô ra thì bất chợt vì hơi ấm kia, cô liền nâng người lên buông tay anh ra ôm lấy cổ anh, khiến anh ngã xuốn giường, nằm hẳn lên người cô, trong khi đó cô vì có được hơi ấm của anh, càng ôm siết hơn, á của cô cọ qua cọ lại má của anh vì hơi ấm, và 1 làn da quá mềm mại trong cơ mê nó khiến cô cảm thấy dể chịu cực kì.

Anh hầu như không kịp phản ứng với cô, cứ ngơ ngát trợn tròn mắt về phía trước chưa hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi nghe cô nói khẽ

"Uhm! ấm quá, thoải mái quá, mịn quá, uhm, gấu bông à, em thật dể chịu".

Lúc này anh mới tỉnh giất, khi nghe rõ 2 chữ Gấu Bông từ cô gái đang trong cơn sốt mê mang kia, tay phải ôm chầm lấy cả khuông mặt mỹ nam kia, cười không thể nói gì hơn.... Gấu Bông ư? cô đang đùa anh chắc, Tư thế này không khả quan cho lắm, anh liền phải cố gắng thoát khỏi vòng tay đang siết chặc của cô.

_ Hồng Nhi à!

Em đã đánh bại anh hoàn toàn rồi, Tản băng trôi đã bị mặt trời chiếu và tan chảy rồi....!

- Anh cưng chiều, thân hình to lớn của anh bắt đầu xoay chuyển, lật ngược tình thế thành anh ôm cô vào lòng, vút mái tóc đen mun mượt mà của cô, hôn lên đỉnh đầu cô khẽ cười hạnh phúc nói.

Nhận biết nhiệt độ cơ thể của cô thay đổi rất nhanh, lúc thì như ngọn lửa trong người anh, lúc thì lại lạnh như băng, anh cử động quay người sang lấy dĩ thuốc, đỡ cô ngồi dựa vào lòng mình, bóc dĩ thuốc ra, lấy ly nước, đưa viên thuốc vào miệng cô thì cô lại phun ra, cứ 3 -4 lần như vậy, sức kiên nhẫn của anh có giới hạn.. Không còn cách nào khác anh ngậm luôn viên thuốc vào miệng mình uống 1 ngụm nước khá lớn sau đó nâng cằm cô lên, bờ môi mềm mại của anh đặc lên môi cô, khẽ tay bốp quoai hàm cho miệng cô hả ra.

Anh cố gắng để cô uống thuốc hạ sốt.

Bên này Hàn Nguyên Thanh ngồi dựa lưng vào ghế sofa ánh mắt nhìn đâm chiu, còn Nguyễn Hồng Linh cứ đi qua đi lại, tay phải nắm thành búa, tay trái xè ra, tay đập đập vào nhay, trạng thái lo lắng cho cô gái bảo bối của mình đến tột độ.

_ Đừng đi nữa!

Chống mặt lắm rồi

- Nguyên Thành cứ nhìn bà đi qua đi lại suốt 2 tiếng từ khi nhận điện thoại đến giờ, từ trạng thái bình thường cũng trở nên mệt mỏi cũng chỉ vì nhìn bà đi qua lại trước mặt.

_ Mình à! Sao tôi không đi được, Hàn Nhi không biết sao đây. Đang ở với 1 người đàn ông lạ, lại còn bị sốt... tôi... tôi.... ái xà.... tôi không thể chịu được....

- suốt 2 tiếng im lặng, cuối cùng bà cũn nghe chồng mình lên tiếng, lúc này bà mới bọc lộ ra tâm trạng của mình.

_ Cậu ta là 1 người tốt.

- Nguyên Thành biết vợ của mình đang lo lắng về việc gì nên cất tiếng, ánh mắt nhìn bà đầy tinh yêu.

_ Sao ông lại nói vậy.! Hàn Nhi nhà ta đâu phải như những đứa trẻ kia, phát triển lại sớm hơn, vẻ đẹp cũng kêu xa... làm sao tôi không lo lắng được.... lỡ người đó lợi dụng.... ài xà.... tôi không thể yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!