Hồng Nhi cứ đứng đó khóc, khóc đến khàn cổ họng mới bắt đầu ngừng lại. Cô cứ ngồi đó, ngồi từ sáng sớm đến giữa trưa, điện thoại thì cứ reng, cô thì cứ như không hay không biết.
Cô nhìn về 1 nơi xa xâm kia, cô tự hỏi bản thân vi sao lại yếu đuối như vậy, tình yêu đang trong tay cô sao lại để vuột mất nhanh như vậy, đây đâu phải là lần đầu tiên cô gặp phải tình địch, chỉ là cô có chút không phản ứng kịp với những gì Nhu Nhi làm nên mới thành ra chuyện như vậy.
Lau đi hàng nước mắt, cô ngồi bình tỉnh lại, suy nghĩ và bắt đầu sử lí từng chuyện.
Suy nghĩ đến đây, trạng thái cô có chút bình tỉnh hơn, cô quay sang cầm điện thoại lên, 63 cuộc gọi nhỡ từ anh. Cô biết anh đang tìm cô, dù sao cô cũng đã ra khỏi nhà từ 7h sáng đến giờ là 2h chiều, anh lo lắng cũng phải. Nhưng thật lạ vì sao anh luôn cho Ấn vệ theo cô nhưng luôn lại lạc mất cô.
Cô không thích bị đeo bám như vậy. Thật là khó cho anh.
_ Alo! Hồng Nhi giờ em đang ở đâu? sao em không bắt máy HẢ? NÓI MAU EM ĐANG Ở ĐÂU?
- trong điện thoại tiếng người con trai sốt ruột cả buổi, gọi điện thoại cho cô cả ngày trời khiến lòng anh càng cực kì rối tung.
_ Công viên, ngọn đồi.
- giọng nói của cô bây giờ chỉ vừa đủ để thều thào.
_ Ở đó, ở yên đó.
- anh nghe được vị trí của cô, liền tức tốc chạy đến.
Sau 20 phút, anh cũng đã đến nơi, thấy cô gái của anh đang ngồi thất thần nơi ghế đá kia, lòng anh thoáng chốc nhói lên. Anh nhẹ nhàng bước đến, thật sự muốn ôm cô vào lòng như cái giận trong anh không thể cho phép.
_ Vì sao em làm như vậy?
- Anh ngồi xuống kế bên cô.
_ Làm là làm gì?
- cô không nhìn anh, miệng nhàn nhạt mở.
_ Chuyện của Nhu Nhi, vì sao em không giải thích với anh?
- anh cũng nhìn về 1 phía xa xâm.
_ Không tin! cần gì giải thích.
- cô khẽ cười nhạt.
_ Vậy em muốn nói rằng tất cả là do em làm?
- mày đẹp anh đã nhíu lại.
_ Em đã giải thích ngay lúc đó rồi, chính anh là người không tin em mà. Giờ anh còn hỏi.
- cô nức nghẹn, vốn là đã nín nhưng lại muốn khóc tiếp nữa.
_ Anh xin lỗi, lúc đó, anh nóng quá anh đã không kềm được mình,
- anh nhẹ giọng trả lời.
_ Hì! Không sao, có lẽ em nên bắt đầu tập làm quen với việc khóa cửa phòng khi anh không có ở nhà
- cô nhẹ giọng nói.
_ Ý em là sao!
- anh nhíu mày nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!