Anh đã về, về vì biết cô đã trải qua 1 ngày đau khổ thế nào, về vì đã hối hận vì giận cô. Giờ đây người anh rung rẫy không phải vì thời tiếc mùa đông mà là vì đang đau lòng khi thấy người con gái anh yêu đang tự hành hạ mình, ngồi dưới trời tuyết lạnh, cố gắng nuốt lấy ly mì.
Anh đau còn hơn cả cô.
_ Sao lại ngồi đây?
- dù rất đau nhưng anh vẫn cố gắng chỉnh đốn cô.
_ Anh!
- cô mắt khóc sưng to, đỏ, nhìn anh mấp mấy.
Anh không nói gì. bỏ cây dù xuống 2 tay cầm vai của cô nâng lên. Nhìn ngắm khuông mặt đang tự dằn dặt mình kia.
_ Anh! Em biết lỗi rồi, anh đừng giận em. Đừng bỏ em mà, đừng không để ý em mà, em biết lỗi rồi huhuhu
- lúc này cô đã dâng trào, khó la lên ôm chặc lấy anh.
Anh ôm chặc lấy cô, ôm siết cô theo từng cơn nhói trong lòng mình. Anh nhắm mắt lại, ngửi lấy mùi hương trên tóc cô, đã 2 ngày anh không ôm cô, đã 2 ngày không được âu yếm cô.
Anh rung hơn cả lần cô bỏ đi, anh đã tự trách mình.
_ Anh tha cho em được không hix hix hix
- cô không thấy anh phản ứng, cố gắng làm nũng để xoa dịu cơn giận của anh.
_ Anh xin lỗi!
Anh sẽ không bao giờ giận em thêm lần nào nữa!
- anh ngẫng mặt lên trời, hút vào sau đó lại dịu dàng..
_ Vậy! Vậy! Anh tha cho em phải không?
- cô nghe được giọng điệu này liền hiểu nhưng vẫn muốn khẳng định lại.
_ Hồng Nhi, sao em lúc nào cũng làm bộ mặt đáng yêu thế này trước mặt anh chứ, em nói đi, anh phải làm sao đây hả Cừu Con!
- Anh buông cô ra, ngắc cằm cô.
Tình yêu này, chỉ mình anh và cô hướng hoàn toàn trái tim của mình về nhau, sau đó họ lại làm hòa, anh cùng cô mua mì khác, cả 2 cùng anh, cùng nói chuyện, anh lấy tay kẽ đặt lên mắt của cô, thương sót nơi đang sưng, tất cả là tại anh, khẽ miệng tự mắng mình.
Do anh ngu ngốc đã làm cho cô nên nôn nỗi thế này.
_ Em lạnh rồi! chúng ta nên về thôi
- anh ôm cô dìu cô vào xe.
_ Dạ!
- cô ngoan ngoán, trong lòng thật rất vui vì anh đã tha lỗi cho không, sẽ lại để ý đến cô, sẽ được ôm anh ngủ như mọi khi.
Trên xe, anh giữ nguyên tự thế cô ngồi trên đuồi, ôm cô, vuốt tóc nhìn cô, hôn má cô, hôn mặt cô, hôn tráng cô, cô chót mũi cô, hôn 2 mắt xưng to của cô, hôn môi cô, nơi này hơn nhiều hơn, sâu hơn, mãnh liệt hon.
Anh muốn cô, 2 ngày giả bộ giận đã khiến anh sắp nổ tung, đây cũng là hình phạt thích đáng cho hành động của anh. Đêm nay anh nhất định sẽ không buông cô, phải ăn trọn cô mới hả dạ.
Họ triền miên với nhau cả đêm, cả 2 dùng thân nhiệt của mình để đốt cháy không khí lạnh mùa đông, thật sự trong căn phòng ngủ ở nhà họ Viên cả đêm không cần bật lò sưởi.
Tình yêu nồng nàng mê người, sự dịu dàng của anh, cái đáp trả tình yêu cô đã khiến cho họ càng dính chặc nhau hơn không thể rời.Có lẽ cơn giông bão của họ đã qua chăn?.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!