Cuối cùng hè cũng đến, sau chuyến ngoại khóa 1 tháng sau Hồng Nhi phải mài mò kinh sử để thi cuối học kì khiến đầu óc cô vô cùng căng thẳng. Hồng Nghi cũng đã hết kì nghỉ phép nên đã quay lại. Mọi việc thật sự tiếp diễn bình thường.
Anh và cô vẫn ôm nhau ngủ vào mỗi tối, sáng vẫn ăn cơm chung nhưng lời nói với nhau thì ngày càng ít đi.
Cô bận học, anh bận làm, mỗi người một việc, mỗi ngày anh gọi tên Hồng Nghi đến hơn 10 lần nhưng lại chỉ goi tên Hồng Nhi có 1 lần đó là
"Hồng Nhi! Chúc em ngủ ngon".
1 tháng nay cô cũng chẳng màng quan tâm đến, chỉ lo cho việc học của mình, đến nay là buổi thi cuối cùng, cô được về sớm cũng nghỉ sẽ về sớm nấu 1 bữa ăn thật ngon bù đấp cho anh sau hơn 1 tháng trời lơ nhau.
Cô bảo bác tài xế ghé vào siêu thị mua cho 1 đống đồ. Tự mình xách ra xe, thở hồn hộc, sau đó về nhà, bảo hết người hầu trong nhà nghỉ sớm, tự tay cô sẽ làm các món ăn này không muốn ai giúp đỡ, sau 3 tiếng vật lộn với cái bếp cuối cùng cũng đã xong.
Cô thở dài 1 cái như thể vừa trúc hết gánh nặng.
8h tối xe của anh mới về đến cổng. Cô vui mừng liền dọn thức ăn ra, cơm canh nóng thật sự rất tốt cho sức khỏe.
Thấy anh bước xuống xe, không đi thẳng vào mà quay lại đứng chờ ai đó, thì ra là Hồng Nghi, cô ngồi cùng ghế sau với anh, 2 người thấy nhau lại tiếp tục cười, xem ra tâm tình của 2 người đang rất tốt và khoảng cách trước kia cũng không còn.
Anh có vẻ đã mở lòng với Hồng Nghi hơn, 1 tháng nay anh đi đâu cũng có Hồng Nghi, các đối tác lại rất thích cô cho nên anh rất hài lòng.
Cũng vì vậy mà hôm nay anh đã kí được 1 hợp đồng đáng giá, lợi nhuận cũng rất cao, nên 2 người cũng đã cùng nhau đi ăn mừng ở 1 nhà hàng sang trọng. Anh vừa đi, vừa cười nói với Hồng Nghi. Không để ý đến bóng hình của người nào đó đang đứng trước cửa nhìn anh.
Đến khi bước lên bất thềm thì ngước lên mới thấy được cô, anh có vẻ hơi bất ngờ nhưng lại trở nên ôn nhu hơn, cười cùng cô
"Hồng Nhi! Em không học bài à".
Anh nào biết câu nói này của anh đã làm cho trái tim nhỏ bé nào đó đau nhói lên. Anh thật sự đã không còn quan tâm cô như trước nữa, ngày trước nhất cử nhất động gì của cô anh đều để ý, còn bây giờ thì hầu như anh không biết gì nữa.
Nó làm cô khá đau nhưng cô không muốn anh biết vì cô cũng biết suy nghĩ, anh đang rất bận.
_ Anh về rồi à! chị 2 cũng về rồi à, mọi người ăn gì chưa?
- cô khẽ cười hỏi.
_ À! Anh chị ăn rồi! Hôm nay Viên thiếu gia đã kí hợp đồng lớn nên sẳn tiện anh chị đi ăn mừng luôn, Em chưa ăn sao
- Hồng Nghi lên tiếng trước, Phúc Khang chỉ đứng nhìn.
_ À em, em ăn rồi.
Chỉ sợ 2 người lo làm về tối chưa ăn gì thôi.
- tim thật sự rất đau, đau lắm đó. Cô dấu nhẹm luôn chuyện bữa cơm tự mình nấu.
_ Thôi 2 người vào nhà đi tắm đi, chắc hôm nay đã mệt lắm rồi
- cô sắp khóc, thật sự nước mắt sắp rơi rồi, liền đuổi 2 người lên lầu nếu không họ sẽ thấy mình khóc.
Viên Phúc Khang lúc này cảm thấy có lỗi đến tột cùng, anh nhớ ra 1 tháng nay anh và cô không hề để ý đến nhau, thấy có có biểu hiện hơi kì lạ nhưng không biết phải nói gì, lúc này anh chỉ biết căm nín bỏ đi lên lầu vì cảm thấy mình có lỗi tất nhiều.
Sau khi cô thấy Phúc Khang đã tắm xong.
Cũng quay ngược lại thư phòng, cùng Hồng Nghi kiểm kê tài liệu sáng mai họ có buổi hợp sớm, Khi cửa thư phòng đã đống, lúc này Hồng Nhi mới đi quay ngược lại nhà bếp, nhìn 4 dĩa thức ăn trên bàn do tự tay cô nấu nó đã nguội lạnh từ lúc nào, không lẽ chỗ thức ăn này cũng như tình cảm của cô và anh đang dần nguội lạnh.
Cô ngồi xuống tự cầm chén ăn 1 mình trong nhà bếp, gắp 1 miếng tôm lăn bột món mà A Khang thích nhất, bỏ vài miệng khẽ cười nhạt Lạnh thiệt đúng là thức ăn đã nguội lạnh hết cả rồi.... Vừa nhai nước mắt cô cũng vừa rơi.
Cô nhai 1 cách khó khăn..
_ Quả thật rất ngon! nhưng sao lại khó ăn thế này
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!