Chương 15: Hình ảnh - Hiểu lầm - Không muốn giải thích

Mọi chuyện cứ thế trôi qua nay đã 4 ngày rồi cô và anh không hề nói chuyện với nhau, bên này cô nghĩ rằng sẽ làm anh giận nếu gọi điện thoại, sẽ làm phiền anh nếu như nhắn tin, còn anh thì công việc 4 ngày không ngủ, thức để kiểm duyệt tài liệu, nên cũng đã quên lấy lời hứa của mình sẽ gọi cho cô mỗi tối.

4 ngày nay thật sự là cực hình đối với Hồng Nhi, vô trường dù thật rất vui vẻ với bạn mới nhưng lại bị ánh mắt ganh ghét của các bạn nữ khác chỉ vì Lãnh Xuân Phong cho cô mượn khăn mui xoa để lau nước mắt, cô lại không màn đến chuyện này, lòng cô giờ đây chỉ nghĩ đến Viên Phúc Khang.

Cô thật sự nhớ anh đến chết, 4 ngày nay đêm nào cô cũng đem 3 đến 4 cái áo của anh quấn quoanh người mình, để cảm giác lấy hơi ấm của anh, mùi hương của anh, như thế cô mới có thể ngủ.

6h am Ring ring.

Tiếng rung tin nhắn điện thoại của cô. Cô lười biếng mở mắt dậy, cầm điện thoải mở lên một số khá lạ, số của nước ngoài, tin nhắn là 1 hình ảnh, Viên Phúc Khang đang ôm lấy eo của chị gái cô trong 1 quán bar, hình ảnh này làm cho cô gái mê ngủ này, thật sự tỉnh đến 200% bán cầu não phải não trái gì đều được hoạt động, cô không dám tin vào bức ảnh, cô lại muốn vị tha, cô nhớ đến buổi yến tiệc cô làm nghệ sĩ Dương Cầm, cũng thấy anh và chị gái khoát tay nhau, lúc này cô đang tự dặn lòng rằng

"Ngốc! đã nói là tin anh mà, cái này chắc là vì công việc rồi"

Cô gạt bỏ hình ảnh ra khỏi đầu liện điện thoại nằm xuống ngủ tiếp, nhưng lại không như cô muốn, bức ảnh đó lại hiện trong đầu cô, thật sự buồn thiểu não mà.

Lên lớp, tâm trạng cô khá là mệt mỏi, buồn bực với bức hình cứ quay vòng vòng trong đầu của cô.

3ngày sau lại có 1 tin nhắn nữa gửi đến cô vào lúc 12h đêm, không phải là 1 tấm hình mà là 5 tấm hình nhìn thấy, chị gái và anh đang khoát tay nhau đi dạo trên con đường rất đẹp của nước mỹ, trong họ như cặp vợ chồng thực thụ. có cả hình ảnh anh lấy tay để lên miệng cô lấy mẫu bánh mì xuống, cảnh này thật tình tứ.

2 ngày sau nữa lại 1 tin nhắn nữa gửi đến cô vào 4h chiều. Cô khi mở ra nhìn vào bức hình thì điện thoại đã rơi xuống đất, mặt kính vở nát vì bộ rơi rất mạnh.

Bức hình anh đang ôm Hồng Nghi trước cửa nhà hàng sang trọng.

thật sự 5ngày rồi, 5ngày rồi cô không ngủ, không ăn, không nói, không cười. cô bị ám ảnh bởi những bức hình này. nó làm cô mất đi tinh thần rất nhiều, điện thoại bể, cô cũng không muốn sửa, vì sửa rồi lại phải nhận tin nhắn hình ảnh thân thiết của anh và chị mình kia.

Cô rơi vào trạng thái khủng hoảng, cô thật lại không khóc, cô đang tự an ủi bản thân mình, cô hứa rằng cô không ghen, cô hứa rằng cô sẽ tin anh, nhưng những hình ảnh vừa rồi làm cô không thể nào không nghĩ đến, cô nhìn chiếc vòng trên tay, hôn thất thần hôn lấy chiếc vòng, sau đó đi vào nhà tắm, lấy xà bông tuột lấy chiếc vòng, 5 ngày nay cô không ăn uống gì nên cô đã ốm đi đến 2 kg, cổ tay cũng nhỏ lại, chiếc vòng bị nới lõng, nên 30 phút miệt mài cô cũng đã kéo được chiếc vòng ra khỏi cổ tay mình.

Cô đi vào phòng, kéo học tủ trang điểm ra, bỏ chiếc vòng vào đó, sau đó cô đi qua phòng trước kia được sắp đặc cho mình để ngủ, cô thật sự không muốn nghỉ đến, cô muốn được yên tỉnh, bình tỉnh.

Mỹ 11h30 trưa.

Sau gần 1 tuần, cuối cùng anh cũng đã có thể thở được 1 chút, anh ngồi tựa lưng trên ghế sofa nằm nghĩ, lúc này anh mới chợt nhớ đến đã nhiều ngày không gọi điện thoại cho cô, nhưng nhìn đồng hồ lúc này thì chắc cô đang còn học, nên không thể gọi điện thoại cho cô, nhưng anh thật sự muốn nghe tiếng của cô, liền quay người lại, kéo trong hộc tủ cô anh ra 1 sợi dây tai phone cùng 1 chiếc điện thoại màu đen, anh gắn tai phone lên tai rồi mở điện thoại, im lặng ngồi nghe, nhưng đã 5 phút trôi qua, anh không hề nghe động tỉnh gì, anh lấy làm lạ, liền mở điện thoại gọi cho cô, nhưng

"số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".

Lúc này anh bắt đầu lo lắng, liền gọi về nhà, quản gia Trần bắt máy.

_ Hàn Hồng Nhi đâu?

- anh lạnh giọng hỏi.

_ Dạ thưa thiếu gia! Tiểu thư đang ngủ.

- Quản gia Trần cung kính trả lời.

_ Hôm nay là ngày đi học, giờ này phải ở trường, sao lại ở nhà ngủ

- Anh gắt vọng.

_ Dạ thưa! tiểu thư mấy ngày nay không hiểu sao không ăn uống gì, chỉ ở trong phòng, không đi học được 3 ngày rồi, lúc trưa tiểu nhân có lên xem, thấy tiểu thư bị sốt cao nên đã mời bác sĩ, hiện tại tiểu thư đã được truyền dịch và đang an giất.

- Trần quản gia cung kính trả lời.

_ Vì sao lại sốt cao?

- lo lắng của anh lên tột độ.

_ Dạ thưa! bác sĩ bảo, do bị cú sock nào đó nên tiểu thư bị rơi vào trạng thái trầm cảm nhất thời.

- ông có vẻ rung khi nghe giọng nói của anh đã chuyển đổi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!