Chương 11: Thư ký riêng mới!

Trong bữa ăn! Chỉ có 3 người rôm rả nói chuyện vui vẻ, chỉ có Viên Hồng Nghi lặng lẽ như người vô hình ngồi ăn cho hết phần cơm của mình, sau đó đi lên lầu cũng chẳng ai thèm nói tới.

Mấy ai hiểu được tâm trạng của cô lúc này! 8 tuổi đã phải xa cha mẹ để đến ở với ông bà nội, tự lựa, tự học, tự vui rồi tự buồn, cô phải cam chịu điều này trong suốt 14 năm.

Niềm hy vọng sống trong cô là anh, cô mong ước mình được 24 tuổi để nhanh kết hôn với anh, có như thế những tháng ngày cô độc của cô sẽ không còn nữa. Nhưng vì sao ông trời đã cướp đi ba mẹ cô, cướp đi mái ấm gia đình của cô và giờ đây lại cướp đi anh, nguồn hy vọng sống cuối cùng của cô.

Đi thẳng vào phòng, cô không thể làm gì, lao lên giường khóc tuổi thân, không 1 ai hiểu cho cô. Cô thật sự rất cô đơn.

Cốc cốc cốc, tiến gõ cửa rất tôn kính.

_ Chị 2! Em vào được không?

- Hồng Nhi sau khi ăn xong mới chợt nhớ không thấy chị mình đâu nên đã để cho 2 ba con kia ở dưới, cô 1 mình đem đĩa trái cây lên để cùng chị hàn thuyên.

_ Đợi chị tí!

- giật mình vì tiếng gõ cửa, biết đó là Hồng Nhi, Hồng Nghi không thể nào tỏ ra yếu đuối trước cô em mình được nên vội lau nước mắt rửa mặt, sau đó đi ra ngoài mở cửa cho em mình vào.

_ Chị! Ăn trái cây!

- Cánh cửa được mở ra, Hồng Nhi với nụ cười sáng rạng nhìn chị mình, đưa đĩa trái cây lên cười nói vui vẻ.

Sau đó 2 chị em cùng ăn trái cây, cùng hàn thuyên, em gái kể về ba mẹ, cuộc sống của cô trong suốt 16 năm qua, kể về Nhật Hiên, kể về khu vườn, còn chị gái thì kể về ông bà, cô chú, việc học, và thành tích của cô, và cũng nói rất nhớ ba mẹ nhưng không thể về.

Hàn thuyên đến tận đêm, 2 chị em nói chuyện với nhau đến khi cả 2 ngủ lúc nào không hay. Đến 11h, cánh cửa phòng của Hồng Nghi mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dũng mãnh thanh cao bước vào, đi đến bên giường 2 người con gái xinh đẹp kia đang ngủ, cánh tay lực lưỡng ôm lấy người Hồng Nhi, sau đó bế cô quay lưng đi ra khỏi phòng, Hồng Nghi khi nghe tiếng mở cửa đã tỉnh nhưng không mở mắt, cô biết đó là anh, anh đến để bế Hồng Nhi về ngủ cùng mình, cánh cửa phòng Hồng Nghi vừa đống, 2 hàng nước mắt cô rơi không thể dứt, tay cô siết chặc hình nắm đấm, rất tực giận, rất buồn, rất hận, rất uất ức.

Một ngày mới lại đến, ánh sáng ban mai lại chiếu vào căn phòng màu xanh dương đầy vẻ nam tính, chiếu lên giường, nơi có đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say, như thường lệ, Hồng Nhi luôn là người thức dậy trước, cô nhíu mày, chép chép miệng lười biếng, từ từ mở mắt ra, từ mờ đến rõ, hiện lên trước mắt cô là khuông mặt của mỹ nam đang nằm ôm cô ngủ rất thoải mái, cô chợt thoáng nghĩ, lúc tối qua cô cùng chị nói chuyện sau đó ngủ say, sao bây giờ lại ở phòng anh, rồi cô khẽ mỉm cười, vì cô đã biết, anh đã qua phòng của chị để bế cô về ngủ cùng, cô khẽ lấy tay vút lấy sống mũi của anh, trách yêu.

Anh chợt tỉnh giất vì hành động này, biết cô đã tỉnh, anh ôm siết cô hơn, lười biếng trả lời

"Còn sớm, ngủ thêm đi". Nói xong anh đè đầu cô vào trong lòng ngực của mình sau đó ngủ tiếp.

Quả thực chỉ mới 6h sáng, 8h30 anh mới đi làm, cô không muốn anh mệt nên đã ngoan ngoãn nằm tiếp để anh ôm, rồi ngủ thêm 1 lúc nữa.

8h cô lại chợt thức dậy, lúc này thấy đồng hồ cô mới giật mình, sau đó chợt xoay người ngồi dậy, hành động khá mạnh khiến anh cũng giật mình theo, mở mắt thấy bóng áo sơmi trắng đang chạy vào nhà tắm, anh lấy đồng hồ thì biết đã 8h rồi, nên cũng đã ngồi dậy, đi vào phòng tắm với cô, cùng đánh răng, cô đuổi anh đi ra để cô tắm, sau đó cô đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho anh như 1 thói quen, để anh 1 mình lại tắm rửa sau.

Khi xuống đến nơi, mọi thứ đã được chuẩn bị trước, Hồng Nghi đã dậy từ sớm, tự tay nấu bữa sáng cho cả nhà, Viên Phúc Hạo cũng đã ngồi ở đầu bàn tay cầm báo, tay mút trứng ăn, nghe thấy tiếng chạy xuống, ông ngước lên, thấy cô bé nhỏ đang chạy xuống, dáng vẻ thật buồn cười, không thể nhịn được ông liền cười lên 1 tiếng rồi chợt giật mình vì hành động này của mình, và rồi ông hiểu vì sao con trai ông lại thích Hồng Nhi, cô bé thật đơn giản, không đanh đá, không đua đồi, mộc mạc đến mức người ta muốn bắt nạc, xem ra dù khuông mặt và giống dáng giống nhau nhưng 2 chị em nhà này mỗi người 1 cá tính.

Ba Ba Ba Nghi thức chào buổi sáng của cô khiến 2 người kia vẫn chưa quen cho lắm nhưng cũng đã đỡ hơn ngày hôm qua. Sau đó cô ngồi xuống cùng ăn, Viên Phúc Khang cũng từ trên lầu đi xuống, thấy cô vui vẻ, tâm tình anh cũng rất tốt.

Khiến cho Viên lão gia khá bất ngờ vì rất lâu rồi không thấy nụ cười thoải mái này của con trai mình.

Bữa sáng đã dùng xong, 8h30, anh hôn chào cô sau đó sách cặp đi ra khỏi nhà, cũng là lúc Hồng Nghi cũng đi làm, giờ nhà chỉ còn có cô và Viên Phúc Hạo, ông không biết phải nói gì với cô bé nhỏ này, nên cũng đã để cô lại, đi lên thư phòng đọc sách.

Hồng Nhi sau khi coi hết phim hoạt hình này đến phim hoạt hình kia, cảm thấy rất buồn chán, nên đã nãy ra 1 ý định, cô vội chạy lên thư phòng của ông, gõ cửa đi vào, thấy ông đang đọc sách, cô bước đến, ngồi quỳ kế bên chân ông, tỏ vẻ nũng nịu.

_ Viên lão gia!

Ngài đang làm gì đó?

- cô vừa nói, tay vừa để lên đuồi của ông bóp bóp.

_ Hửm! ta đang đọc sách. Con cảm thấy chán à?

- ông thấy vẻ mặt nũng nịu của cô cũng đã đoán ra được 1 chút, cô chưa quen với việc suốt ngày trong nhà thế này.

_ Dạ! Chúng ta đi ra ngoài được không ạ?

- cô biết ông đã hiểu ý mình, liền hớn hở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!