Thời gian cứ thế mà đã đến 1 tuần, hôm nay là ngày Viên Phúc Khang và Hàn Hồng Nhi lên máy bay đi Thượng Hải, sau 5 tiếng ngồi trên máy bay. Bước xuống sân bay trong trạng thái khá mệt vì tối qua Hồng Nhi phải dự tiệc chia tay cùng lũ bạn đến 2h sáng mới về, mà 6h sáng phải lên máy bay rồi.
Xin hơn 1 ngày Viên Phúc Khang mới cho cô đi chơi với bạn để chia tay như vậy. Cho nên việc cô mệt mỏi thì cũng phải do mình chịu chứ than ai trách ai bây giờ..
_ Chào thiếu gia, chào tiểu thư!
Quản gia Trần đứng ngoaig sảnh thấy bóng dáng của cậu chủ liền đị lại, cúi chào cung kính sau đó lấy tay nhận lấy chiếc xe hành lý nặng nề kia.
Sau 5p chờ quản gia Trần xếp hành lý của 2 người lên xe, thì xe cũng bắt đầu lăng bánh đi về biệt thự của Viên gia. Ngồi trong xe Hồng Nhi hết ngáp nhỏ rồi ngáp lớn
"ngủ đi khi nào đến anh gọi" xoay sang nhìn cô cười cưng chiều. Từ khi gặp cô, anh cười vô ý thức rất nhiều.
Nhiều đến nổi lúc đầu anh còn hoang mang nhưng 2 tuần qua, anh đã bắt đầu thích ứng được và quen dần với việc cứ hể thấy cô là cười.
"Hồng Nhi! Đã đến nơi" chiếc xe hạng nhất đã đến nhà của Viên gia, anh quay sang lay nhẹ cô đang nằm trên đười mình
Ứm. Đến rồi ư giọng nói ngái ngủ của cô, tay dụi mắt ngáp 1 cái rồi nũng nịu nói.
Ừ ngoan! lấy tay dút những sợi tóc rối đầy yêu thương trên mặt cô xuống, sau đó anh mở cửa bước xuống xe, bên ngoài nhìn thấy thật sự anh rất bảnh đó.
Đứng trước cửa xe, 2 tay nắm lấy nút áo vest cài lại, nắm lấy lai áo khéo xuống cho ngay ngắn, cuối người xuống đưa tay vào trong xe đỡ lấy 1 thiên thần nhỏ bé từ trên xe xuống cùng anh.
Cô đang trong trạng thái còn ngái ngủ, nhưng khi vừa bước xuống xe nhìn toàn cảnh ngôi nhà trước mắt cô không thể nào chớp mắt, ngôi nhà lớn đến kinh sợ, trong đầu cô liền hiện lên ý tưởng nghề nghiệp, nếu như ngôi nhà này mà để chụp lại thì phải dùng tới Superwide hay là fisheye đứng từ hơn 200m thì mới lấy được hết ngôi nhà, thật sự quá hoành tráng.
Đi anh nắm tay cô kéo đi.
Cô vẫn còn ngơ ngác nhìn ngôi nhà, mất hồn mà đo theo anh khi nào không biết.
_ Mừng thiếu gia đã về! Hoan nghênh tiểu thư!
- hơn 30 người hầu đứng xếp dài ở cửa, khi thấy bóng dáng người đi vào liền cuối đầu hô to, nghi thức chào đó cực kì trọng đại.
Cô hơi bị giật mình vì tiếng chào quá to, liền nép vào người anh khá sợ hãi.
"Em làm quen là vừa. Đi thôi" anh biết cô bị giật mình vì đám người hầu kia nên đã an ủi cô, đi tới chỗ 1 vị quản gia khác
_ Thiếu gia!
Tiểu thư! Lão gia đang chờ 2 người.
- Phong quản gia cuối chào sau dó dẫn 2 người đi lên thư phòng chính của Lão gia
_ Khang!
Khang! Không phait Trần quản gia là quản gia chính hay sao? Sao lại còn 1 bác quản gia khách.?
- cô thắc mắc vì đó giờ theo như cô biết thì nhà giới thượng lưu thường chỉ có 1 quản gia còn ở đây tới 2 quản gia.
_ Trần quản gia là người có chức trọng lớn nhất ông coi toàn bộ việc trong ngoài, Phong quản gia là cấp dưới của Trần quản gia, khi Trần quản gia phải có việc đi ra ngoài Phong quản gia sẽ là người thay mặt giải quyến những vấn đề kia.
- anh giải thích cho cô hiểu, chân thì cứ đi tiến về thư phòng.
Cốc cốc. tiếng gõ của của quản gia Phong. bên trong có giong nói trầm, nghiêm trang thoáng ra Vào đi cửa được mở ra, anh và cô cùng đi vào, đập vào mắt cô là 1 ông lão tóc bạc trắng, vẻ mặt khá tôn nghiêm, tay trái chống gậy. Tay phải để lên thành ghế gỗ loại hạng nhất.
Mắt đang nhíu lại chọn trừng lên, mở to nhìn cô, sau đó lại nhíu lại khẽ gật đầu có vẻ ưng ý, nhưng mọi chuyển biếng trên mặt ông rất nhanh khiến 1 người bình thường không thể nhìn ra được chỉ có ánh thoáng hiểu đôi môi nhếch lên cười nhẹ.
_ 2 đứa ngồi đi!
- anh ngất mặt vào chiếc ghế gỗ hạng sang dài kế bên mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!