Ta cụp mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Vũ Niết lại hỏi: "Mẫu thân không thích ngài ấy sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vũ Niết gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."
Từ đó về sau, Vũ Niết không hỏi thêm một câu nào về Tuần Tấn Vân.
Cứ như vậy bình lặng trôi qua.
Lần gặp lại Tuần Tấn Vân, đoàn xe nghi trượng của Quốc công đương triều đã làm kinh động cả vùng quê Vân Mộng nhỏ bé.
Vũ Niết mặt lạnh nhảy xuống xe, theo sau là đám gia nhân đặt chiếc ghế đẩu sơn son thiếp vàng bên cạnh xe.
Tuần Tấn Vân cùng hai đứa trẻ cùng xuống xe.
Là một cặp song sinh long phượng đẹp mắt, tướng mạo xuất chúng, lông mày và ngũ quan không giống ta chút nào, hoàn toàn được thừa hưởng dung mạo đẹp đẽ của Tuần Tấn Vân.
"Mẫu thân."
Vũ Niết chạy đến trước mặt ta, chắn trước người ta.
Ta thấy trên cổ tay nó có vết đỏ do bị kéo mạnh, trong lòng bỗng thấy đau xót.
Tuần Tấn Vân nhìn ta, rồi cúi đầu nói với hai đứa trẻ: "Đi đi."
Cặp song sinh có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía ta.
Còn ta, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, run rẩy không ngừng.
Ta đã vì chúng mà dạo qua quỷ môn quan vô số lần, lúc sinh nở không cầm được máu, cảm giác sợ hãi khi sinh mạng trôi dần khỏi cơ thể, đến giờ vẫn còn rõ ràng trong ký ức.
Không phải là ta không có tình mẫu tử.
Ta từng trong đêm tuyết, lén chạy vào viện tử của chúng, nặn bốn người tuyết, để chúng vừa ra ngoài là có thể nhìn thấy, một nhà bốn người, cha mẹ đều ở đó.
Ta cũng từng không chút do dự cắt thịt lấy m.á. u khi nữ nhi sốt cao không giảm, thuốc thang không khỏi, mù quáng tin vào lời đồn vô lý rằng m.á. u của người thân có thể vẽ bùa trừ bách bệnh.
Ta vẫn luôn nhớ, khi chúng bị cưỡng ép bế đi, ta đã nắm chặt lấy tay áo của ma ma không chịu buông.
"Xuất thân như ngươi, làm sao nuôi nổi chúng?"
"Lão phu nhân muốn đích thân nuôi dưỡng, không cho phép ngươi nói không."
"Hơn nữa, ngươi là thân sinh mẫu thân, đợi chúng lớn lên, vẫn sẽ thân thiết với ngươi."
Nhưng khi chúng lớn lên, không những không thân thiết với ta, ngược lại còn đối xử tàn nhẫn với ta.
Trong phủ, một nha hoàn lỡ mang thai với một gia nhân, sợ bị phát hiện và đuổi đi, nàng ta giấu bụng cho đến khi được bảy tháng, ta tình cờ bắt gặp. Vì quá sợ hãi, nàng ta sinh non ngay tại chỗ.
Mạng người quan trọng, cấp bách như vậy, sao có thể ngồi nhìn không quan tâm?
Ta bèn đỡ đẻ hài tử của nàng ta ra, khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, cửa phòng củi đột nhiên bị đá tung.
Lão phu nhân nổi giận, đem gia pháp ra, đánh ta mười roi trước mặt mọi người.
Da thịt trên lưng ta nứt ra, m.á. u thịt mơ hồ, ta nằm vật xuống đất, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vô cùng thảm hại.
Nữ nhi của ta ôm eo lão phu nhân, không thèm nhìn ta, nhi tử của ta thì chỉ thẳng vào ta, nói với vẻ oán hận:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!