Ta vốn nghĩ rằng bị thương nặng như vậy, thằng bé khó có thể sống sót nhưng thằng bé lại vượt qua cơn sốt cao kéo dài bảy ngày bảy đêm, mở mắt vào sáng ngày thứ tám.
Đôi mắt đen láy, trong trẻo như hồ sen, tinh khiết không một hạt bụi trần.
"Ngươi là ai?"
Cậu yếu ớt mở miệng, lại lẩm bẩm hỏi: "Mẫu thân của ta… Vậy ta là ai?"
Sau ngày hôm đó, trong căn nhà nhỏ lại có thêm một đứa trẻ tên là Lạc Vũ Niết.
Lạc Vũ Niết có thể thoát khỏi miệng thú dữ, tính tình chẳng khác gì một chú sói con.
Thằng bé là một đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch, ta là một bà góa mới đến, không tránh khỏi bị người đời dị nghị.
Những lời đàm tiếu này so với lúc ở phủ Quốc Công, đối với ta mà nói, chẳng đau chẳng ngứa.
Nhưng Lạc Vũ Niết lại không chịu nhượng bộ.
Buổi tối khi ta tắm rửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tiếp đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Khi ra khỏi cửa, ta thấy Vũ Niết cầm chổi, đánh tới tấp vào tên say rượu đến mức gã ngã xuống.
Từ đó về sau, mỗi khi ta tắm, thằng bé đều bê một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa.
"Mẫu thân không cô đơn, con có thể bảo vệ người."
Vũ Niết ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng, dùng xô nhỏ múc nước đầy bể nước, vo gạo nấu cháo, phơi thuốc, đến khi mặt trời lên cao, mới gọi ta dậy ăn sáng.
Thằng bé giữ lại phần gạo vụn thừa, trộn với lá non, để nuôi gà vịt, gia cố hàng rào bằng dây thừng sợi gai, ôm bó rơm leo lên mái nhà để sửa chữa.
"Con không cần phải như vậy, mẫu thân mới là người nên làm những việc này…"
"Chính vì người là mẫu thân." Vũ Niết đặt quả trứng đã bóc vỏ vào bát ta, nói một cách nghiêm túc: "Nhi tử chăm sóc mẫu thân, vốn là lẽ thường tình."
Ta nghĩ đến nhi tử, nhi nữ của ta đang ở nơi kinh thành xa xôi.
Hai đứa trẻ vừa sinh ra đã được đưa đến chỗ lão phu nhân dạy dỗ.
Mỗi năm chỉ có ngày sinh nhật của ta, chúng mới đến thỉnh an chào hỏi ta, dùng lễ nghi được dạy dỗ vô cùng nghiêm chỉnh, cử chỉ xa cách vô cùng.
Ta chia quả trứng làm đôi, đưa cho thằng bé một nửa:
"Mẫu thân chăm sóc nhi tử, cũng là lẽ thường tình."
Thấy ta cười tủm tỉm, Vũ Niết cúi đầu, ăn hết nửa quả trứng.
Không lâu sau, ta đưa Vũ Niết đến học đường.
Học đường ở nông thôn, có rất nhiều trẻ con nghịch ngợm, Vũ Niết không giống những đứa trẻ khác, thằng bé luôn ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đọc sách.
Lão phu tử thấy thằng bé điềm đạm như vậy, thường giữ thằng bé lại, dạy riêng cho thằng bé rất nhiều điều.
Có một lần tuyết rơi lớn, lo lắng thằng bé về nhà khó khăn nên ta cầm ô đi đón thằng bé.
Vừa đến cửa học đường, ta chỉ nghe lão phu tử hỏi:
"Tại sao con có thể chăm chỉ như vậy?"
Giọng nói non nớt nhưng vững vàng của Vũ Niết vang lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!