Ngày hòa ly với Tuần Tấn Vân, ta lên đường về Vân Mộng.
Trong bọc hành lý chỉ có một bộ quần áo vải thô, một dải lụa tóc màu nhạt, ta bứt một bông sen đang nở rộ trong ao sen trong viện… Đây là tất cả những gì ta mang theo khi đến kinh đô.
Lão ma ma của phu nhân quốc công nhìn chằm chằm vào ta, sợ ta mang đi cái kim sợi chỉ trong phủ.
"Hôm nay tiểu thiếu gia đến Thái học, tiểu tiểu thư đến thư phòng, nếu người muốn gặp lần cuối…"
"Không cần."
Ta nói một cách đoan trang và dịu dàng: "Chớ vì chuyện nhỏ mà làm lỡ việc học của bọn trẻ."
Xách bọc hành lý, ta bước từng bước ra ngoài.
Hôm nay trời nhiều mây, gió cũng lớn.
Mỗi khi bước qua một cánh cửa, ánh nắng lại xuyên qua đám mây nhiều hơn, ta không kìm được mà đuổi theo ánh sáng, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng.
Cho đến khi một chân bước ra khỏi cổng lớn của quốc công phủ, ta quay đầu nhìn lão ma ma.
Nụ cười đã biến mất từ lâu lại nở rộ trên hàng lông mày và đôi mắt:
"Phiền người chuyển lời đến Tuần Tấn Vân, kiếp này, Lạc Yểu và chàng, dù sinh hay tử, cũng không hẹn ngày gặp lại."
1
Rời khỏi phủ Quốc Công, đứng giữa đường phố, ta ngơ ngác một lúc lâu.
Từ khi vào phủ cầu hôn năm năm trước, suốt năm năm trời, ta chưa từng bước ra khỏi nữ tửa bước.
Cuộc sống của một nữ tử trong hậu viện thâm sâu gần như đã mài mòn hết mọi liên kết giữa ta với thế gian phàm trần này.
May mắn thay, chỉ là năm năm, chứ không phải mười năm hay hai mươi năm.
Ta tìm một khách điếm để nghỉ chân, lấy ra một ít bạc vụn đưa cho chủ quán:
"Ta muốn đi về phía nam, có đường nào không?"
Chủ quán nhận tiền, nhướng mày:
"Cô nương đi một mình, không nên liều lĩnh."
Ta cười, khách điếm này có thể mở ở nơi sầm uất nhất kinh đô, mạng lưới quan hệ trong giang hồ của chủ quán phải rất rộng.
Chủ quán nói:
"Đường bộ hiểm trở, trên đường khó an toàn cho một nữ tử nhỏ bé, nếu muốn bình an, chỉ có thể đi đường thủy. Cứ ba ngày, bang thuyền mới có một chiếc thuyền dài chuyên chở các quan phụ tiểu thư đi thăm thân viếng bạn, nếu cô nương có tiền thì vé tàu cũng không khó mua."
Ta còn tiền nhưng không nhiều, nếu dùng hết ở đây thì đến Vân Mộng e rằng sẽ phải túng thiếu.
Chỉ suy nghĩ một chút, ta lấy ra một miếng ngọc bích hoàn mĩ không tì vết từ trong áo.
Chủ quán vừa nhìn thấy miếng ngọc bích đó, hai mắt lập tức sáng lên.
"Ta dùng miếng ngọc bích này đổi với ngươi hai thứ."
"Thứ nhất, vé tàu đi về phía Nam đến Vân Mộng."
"Thứ hai, sự bình an của ta trước khi lên tàu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!