Chương 9: Xác sống trong bệnh viện (2)

Đó là Thu, cô ta bị linh hồn con rắn đen chiếm giữ thân xác, bây giờ cô ta đã biến thành một xác sống.

Ánh mắt Thu lóe lên những tia sáng màu đỏ nổi bật trong bóng đêm, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, thẳng bước đi đến phòng làm việc của Vũ.

Chiếc lưỡi dài loằng ngoằng liên tục thò ra thụt vào khỏi khoang miệng, phát ra tiếng "xì xì" lạnh gáy.

Cửa phòng khóa chặt, Thu chẳng động tay đến chốt cửa một lần mà giống như xác sống, trực tiếp dùng thân mình tông thẳng vào cửa, cánh cửa đổ ầm xuống, cô ta thẳng bước đi vào trong.

Thảo trốn trong gầm bàn chỉ biết co rúm người, tay bụm chặt vào miệng cố không bật ra tiếng khóc.

Tiếng "xì xì" vọng vào tai Thảo càng lúc càng rõ, "ầmmm" một tiếng, cái bàn Thảo đang trốn bị hất tung lên, cô sợ hãi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thu đang nhìn mình chằm chằm.

Khóe miệng cô ta ngoác đến tận mang tai, lưỡi dài bằng gang tay, liên tục thò ra thụt vào.

Cô ta cất giọng cười thích thú, đôi tay lòng khòng như xác khô tóm Thảo lên như tóm một thứ đồ nhẹ bẫng, đưa lên trước mặt lắc qua lắc lại như đang nghịch búp bê.

Thảo bị bệnh tim, đã sớm bị dọa cho ngất lịm.

Cô ta há miệng cắn một cái vào đầu Thảo, đưa lưỡi liếm láp những giọt máu đang chảy ra, khuôn mặt bỗng trở nên dữ dằn đáng sợ, cô ta ném phịch Thảo xuống đất.

"Chủ nhân, ta không cần thứ máu này."

Trong bóng đêm, giọng nói rè rè như phát ra từ băng đài cũ thời xưa.

"Đồ ngu ngốc, tao không bảo mày hút máu của nó! Nhưng mày cần nó để dụ thằng nhãi kia đến!"

Trong khoảng không hiện ra hình ảnh mờ ảo, một lão già khuôn mặt nhăn nhúm như quỷ, đôi mắt trắng dã không có lòng đen, tóc tai bù xù như tổ quạ, trên người khoác cái áo choàng đạo sĩ.

"Đồ vô dụng, mày nói xem mày còn có tác dụng gì không?"

Lão ta cầm trong tay một thứ như búp bê, đó là một hình nộm con người mặc áo blouse trắng, giống hệt Thu.

Đôi mắt đỏ ngầu của Thu lóe lên tia sáng, cô ta quỳ "phịch" xuống đất, giọng nói rè rè cất lên:

"Chủ nhân, đừng giết ta, ta sẽ làm tốt!"

Lão già cười một trận như điên dại, hình ảnh lão mờ dần rồi tan biến.

Khi Vũ lái xe đến bệnh viện thì vội gọi lại cho Thảo nhưng cô đã tắt máy, anh chạy như bay đến phòng bệnh của cô.

Viện trưởng lấy cớ là muốn chăm sóc tốt cho đứa con riêng đáng thương này nên chuẩn bị cho Thảo một phòng bệnh riêng, thực chất là để tiện giám sát không cho Thảo tìm ra chứng cứ gì về vụ tai nạn năm xưa.

Vũ xông vào phòng, không có ai, đồ đạc trong phòng bừa bộn đổ vỡ đủ để tưởng tượng trước khi anh đến Thảo bị hành hạ tàn nhẫn thế nào.

Tim Vũ đập thình thịch, cảm giác lo lắng bất an ập đến, anh vội bước thật nhanh đến phòng trực.

Cũng không có ai, Vũ lo lắng thấp thỏm đến chân đi cũng run rẩy, anh lóng ngóng đứng ở hành lang trước cửa phòng trực không biết nên đi đâu tìm Thảo.

"Ré!!!!"

Một tiếng hét vang vọng giữa đêm tối, ngay trước mắt Vũ, một cái đầu dựng ngược từ tầng trên thò xuống, trên trán có vết máu dính bết một mảng tóc, bộ tóc dài lòng thòng đong đưa đong đưa.

Vũ càng thất kinh hơn khi nhìn kĩ, đó chính là Thảo!

"Ha ha ha ha ha… xì xì xì…"

Tiếng cười rợn tóc gáy vang lên ngay sau đó, Thu đứng ở tầng trên, hai tay cô ta tóm lấy hai chân Thảo, thả ngược Thảo xuống, thân thể cô ta vươn dài như kẹo kéo, uốn lượn từ tầng trên dài xuống đến tầng dưới, dừng lại ngang với tầm mắt của Vũ.

Khuôn mặt Vũ trắng bệch, trong lòng anh cầu nguyện Thảo ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, anh tóm lấy Thảo, ngẩng mặt nhìn lên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!