Thu rùng mình một cái, hai tay buông thõng bỏ Thảo ra, Thảo nhờ vậy vội chạy bán sống bán chết trốn thoát.
Hai tròng mắt của Thu lóe lên ánh sáng, đôi mắt chỉ có một màu đen sì, lưỡi thè ra, rất dài, đầu lưỡi chia làm hai nhánh giống như lưỡi loài rắn.
Khi bước ra khỏi phòng bệnh thì cô ta đã khôi phục bộ dạng giống như người bình thường.
Lại nói Thảo sau khi chạy trốn khỏi tay Thu, lập tức chạy đến phòng làm việc của Vũ.
Sáng nay Vũ đã đưa cho cô chìa khóa phòng riêng của anh.
Không thấy Vũ trong phòng, Thảo sợ sệt lục lọi đống giấy tờ trên bàn, phát hiện đêm nay không phải lịch trực của Vũ, tức là đêm nay Vũ không có ở đây.
Đêm nay là lịch trực của Thu.
Thảo ngồi thụp xuống gầm bàn, đôi tay run rẩy cầm điện thoại bấm gọi số máy của Vũ.
Vũ đang căng thẳng ngồi nghe Mai kể về cái chết của cô, thấy điện thoại rung chuông.
Đôi mắt đỏ lòm toàn máu của Mai nhìn màn hình điện thoại, mái tóc đen dài đáng sợ lập tức dựng đứng bù xù lên.
Cô đã dặn Thảo mỗi khi gặp nguy hiểm thì hãy gọi cho Vũ.
Vũ nhìn thấy mái tóc đen dựng đứng trên cái đầu toàn máu của cô, toàn thân sởn gai ốc, dù đã cố gắng thích ứng nhưng anh vẫn bị bộ dạng máu me của cô dọa sợ.
Mai thấy Vũ ngây ra, khuôn mặt máu lập tức mọc ra hai con mắt trắng dã, giọng nói âm u:
"Tại sao lại không nghe?"
Vũ đè nén cảm giác sợ hãi, khẩn trương bấm nghe.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng nói thì thào của Thảo, giống hệt như lần trước trong đêm mưa bão cô gọi cho Vũ:
"Cứu mạng… cứu mạng… cứu mạng…"
Dù không phải lần đầu nghe giọng nói ám ảnh đó nhưng Vũ vẫn suýt nữa đánh rơi điện thoại khỏi tay.
Anh lén liếc nhìn Mai, thấy hai con mắt trắng dã vừa mới mọc đang dần dần biến lớn, anh cuống quýt nói:
"Tôi quay lại bệnh viện xem con bé thế nào, cô bình tĩnh đã."
Hai con mắt trắng dã biến nhỏ trở lại, Mai há to khoang miệng đỏ lòm vốn không phân biệt được với khuôn mặt toàn máu, thò tay vào, từ trong cổ họng móc ra một lá bùa cũng đỏ như máu nốt.
Vũ che miệng ngăn không cho mình ói ra xe, con ma này làm sao luyện được khả năng tởm lợm mất vệ sinh thế này.
Mai đưa lá bùa lên trước mặt Vũ, nó dính đầy một thứ chất lỏng nhầy nhớt, mùi tanh bốc lên muốn nôn mửa.
"Cầm theo lá bùa này, anh sẽ cần đến nó."
Vũ chần chừ lục lọi khắp xe tìm xem có khăn hay giấy gì đó để bọc ngoài cái thứ đỏ lòm tởm lợm này không.
Mai sốt ruột gằn giọng:
"Tốt nhất là anh nuốt luôn vào người đi!"
Cô bay lên, một tay bóp miệng Vũ, một tay cầm lá bùa nhét vào miệng anh.
Vũ ú ớ giãy giụa, phải nuốt thứ tởm lợm này vào anh thà nuốt thuốc độc còn hơn.
Anh nhè lá bùa ra, Mai lại biến hai con mắt lớn hơn, ánh mắt lia từ đầu đến chân Vũ, anh lập tức hóa đá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!