Chương 5: Tại sao không giúp tôi?

Anh tận lực đè xuống cảm giác sống lưng ớn lạnh, vội pha một cốc cà phê, uống một hơi hết sạch.

Nhưng không hề có tác dụng, anh vẫn như bị ai đó ru ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc mơ lần thứ ba.

Lần này vẫn là những cảnh tượng giống hệt như hai lần trước.

Anh chầm chậm bước từng bước đến gần cô gái, do dự hỏi:

"Cô là ai?"

"Hãy cứu tôi… xin hãy cứu tôi…"

Cô gái chỉ thều thào duy nhất một câu như vậy.

Vũ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

Vũ nhìn một lượt khắp người cô gái, toàn thân cô đầm đìa máu, đặc biệt là bụng và đầu, anh mơ hồ phán đoán, cô gái này bị vỡ sọ, hơn nữa thân dưới chảy máu, hai tay ôm chặt bụng, có thể đã bị sảy thai.

Thế này thì có thần tiên cũng không cứu được – Vũ nghĩ trong lòng.

"Đúng vậy… có là thần tiên cũng không cứu được… bởi vì… tôi đã chết rồi…"

Cô gái nói với Vũ bằng giọng nói u sầu thê lương.

Đến lúc này thì Vũ đã nhớ ra giọng nói quen thuộc này, anh kinh hồn bạt vía, hoảng sợ lùi về phía sau.

"Cô… cô chính là…"

Vậy là anh không hề bị ảo giác, trên đời này thật sự có ma?

Cô gái đau đớn nhìn Vũ, giọng nói nghẹn ngào van xin:

"Xin anh đừng đi… hãy cứu tôi…"

"Tôi cứu cô kiểu gì? Tôi là người, còn cô là.. m.. ma…"

Hình hài cô gái mờ nhạt dần rồi tan biến, nhưng vẫn có tiếng nói vang vọng quanh tai Vũ:

"Tôi cần… máu của anh… máu của người dương khí cực thịnh…"

Vũ mở bừng mắt, thấy mình nằm gục trên bàn từ bao giờ, trên mặt bàn còn nhễ nhại vết mồ hôi của anh.

Ngẩng mặt lên, Vũ thất kinh nhìn tờ giấy trên bàn, chỉ có hai chữ, được viết bằng chất lỏng màu đỏ, hình như là máu:

"Cảm ơn."

Vũ còn chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ hãi thì một khuôn mặt trắng bệch không có sức sống ló ra ngay sát mặt anh.

Vũ hoảng loạn ngã khỏi cái ghế đang ngồi, da đầu tê rần, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Ngẩng mặt lên, anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thảo, trên khuôn mặt u ám của cô hiếm khi thấy xuất hiện nụ cười.

Hẳn là Thảo thấy anh nhát gan nên cười anh.

Vũ vội đứng dậy, ánh mắt nhìn Thảo có chút suy tư.

Cơ thể tuy gầy gò nhưng vẫn có dáng dấp của thiếu nữ, anh đoán chắc Thảo ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà suy nghĩ và hành động không khác gì một đứa trẻ lên năm.

Không phải cô ta bị người chị tên Mai kia nhập vào người đấy chứ, anh nghĩ thầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!