Chương 4: Hãy cứu tôi

Viện trưởng đau đớn gỡ nó ra, nó lập tức chạy về phía cửa đi xuống cầu thang.

Ông ta đuổi theo con mèo.

Vũ trố mắt nhìn từ đầu đến cuối, á khẩu không nói nên lời.

Lại nói con mèo trắng, nó chạy đến một góc khuất không ai thấy, đột nhiên cả người nó tan biến như một làn khói.

Thảo từ trong lòng Vũ chậm chạp đứng dậy, khuôn mặt đờ đẫn nở một nụ cười, tay chỉ chỉ về hướng con mèo trắng chạy đi.

"Đó là chị Mai của tôi."

Vũ nghe vậy liền hỏi:

"Chị Mai của cô là ai? Tôi có thấy ai đâu?"

Thảo không trả lời, lững thững bỏ đi.

Cô ấy đi khuất rồi, còn lại mình Vũ, anh lại nghe thấy tiếng gió xì xào đem theo giọng nói quen thuộc lúc nãy:

"Cảm ơn… cảm ơn…"

Viện trưởng không tìm thấy con mèo trắng đâu, đành trở về phòng xử lý vết cào do nó gây ra.

Bình thường con người bị mèo cào, vết cào không đến nỗi quá sâu.

Nhưng vết cào này lại rất sâu như thể có bao nhiêu hận thù đều trút vào đó, thoạt nhìn qua giống như vết dao chém.

Viện trưởng đi vào nhà vệ sinh riêng trong phòng làm việc của ông ta, chỉnh nước ấm, rửa sạch vết thương.

Đột nhiên có tiếng ken két ken két như có ai dùng tay cọ vào gương.

Viện trưởng lạnh toát sống lưng, mặt biến sắc.

Trên tấm gương phủ đầy hơi nước có một dòng chữ từ từ hiện ra giống như có người dùng tay đang từ từ viết:

"Đồ ác quỷ."

Viện trưởng mặt cắt không còn một giọt máu, ông ta ngã ngồi về đằng sau, kinh hồn bạt vía đến mức chỉ biết ngồi ngây ra, hoảng loạn sợ hãi.

Tiếng nước chảy rào rào vang vọng khắp nhà vệ sinh nhưng cũng không thể át đi tiếng cười khúc khích mà thê lương của người con gái chết oan uổng.

Tiếng cười vang lên một hồi lâu mà chưa có dấu hiệu dừng lại, viện trưởng sau cơn hoảng loạn chợt tỉnh táo lại, ông ta vội hướng về phía cửa nhà vệ sinh chạy bán sống bán chết ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc đó cánh cửa chầm chập khép lại.

"Tạch" một tiếng, đó là âm thanh chốt cửa được ai đó khóa.

Viện trưởng sắc mặt xanh như tàu lá, điên cuồng vặn chốt cửa để chạy ra ngoài nhưng cái chốt không hề nhúc nhích, dường như có một sức mạnh vô hình đang chống lại ông ta.

Tiếng cười chợt ngừng.

Viện trưởng vuốt những giọt mồ hôi đầm đìa trên mặt, cố giữ cho mình bình tĩnh, nở nụ cười quỷ dị:

"Mày chẳng thể làm gì được tao đâu!"

Tiếng cười khúc khích lại vang lên.

"Cha dượng… có nhớ tôi không… có nhớ tôi không… có nhớ không…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!