Chương 25: Mộng du

"Huýtttt" một tiếng dài vang lên từ đâu đó, vọng vào phòng khách chỗ hai mẹ con Vũ ngồi.

Vũ cảm nhận được một khí tức quen thuộc, anh nhanh tay che mắt bà Phương lại, sống lưng cứng đờ nhìn ngó xung quanh.

Quả nhiên, chỗ cửa sổ nhìn ra vườn cây có một bóng dáng gầy còm nhom như bộ xương khô, Đăng đứng đó cười hềnh hệch, khuôn mặt anh ta khá ưa nhìn nhưng nụ cười cợt nhả vô duyên đã phá hỏng nét đẹp đó.

Anh ta đứng đó nhún nhảy vẫy vẫy tay:

"Ê chú em, anh nhớ rõ chuyện năm xưa rồi, giờ anh kể cho chú nghe!"

Bà Phương khó hiểu gỡ tay Vũ ra:

"Con bị sao đấy? Tự dưng che mắt mẹ?"

Vũ nhấp nhổm đứng dậy chắn trước mặt bà, miệng lắp bắp:

"Tự nhiên gió lạnh quá, mẹ về phòng ngủ sớm đi!"

Bà Phương gật gật đầu, bà đứng dậy định đi hướng về phía cửa sổ đóng lại:

"Ừ, gió lạnh quá, sao không đóng cửa sổ?"

Vũ cuống đến nỗi chân tay múa máy nhặng xị, chạy theo bà Phương, anh thấy Đăng ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ, tay chống cằm đúng kiểu tư thế ngồi hóng chuyện.

Bà Phương thản nhiên đi đến đóng cửa sổ lại, cánh cửa sổ xuyên qua người Đăng, anh ta cau mày la toáng lên:

"Ớ, sao bác kẹp người cháu vào cửa vậy?"

Bà Phương đóng cửa xong, nhắc Vũ đi ngủ sớm rồi bà đi về phòng ngủ.

Đăng từ trên bệ cửa sổ trườn xuống đất:

"Quên mất, bác gái không nhìn thấy mình mà!"

Vũ thở phào một hơi, anh chạy đến túm cổ áo Đăng xách lên, mặt hằm hằm tức giận:

"Anh bớt vô duyên vô dạng có được không?"

"Biết rồi biết rồi mà!"

Đăng cười hềnh hệch đáp lại, ánh mắt anh ta tia thấy tủ rượu đắt tiền của ông Lâm, nhanh nhẹn trườn khỏi tay Vũ, bay đến nhảy nhót múa máy trước tủ rượu.

Anh ta quay lại nhìn Vũ bằng ánh mắt cầu xin:

"Chú em cho anh xin một ngụm rượu được không?"

"Được."

Đăng nghe vậy hai mắt sáng lên, anh ta thò tay định mở cửa tủ thì "vụt" một tiếng, có ánh sáng chói lòa phát ra, hất tung Đăng ra xa mấy mét.

Anh ta mếu máo đứng dậy, khuôn mặt đen thui nhìn hình vẽ bát quái âm dương treo trên tủ rượu.

"Ôiiiii… Sao chú em không nhắc anh sớm?"

Vũ lắc đầu, anh cũng chẳng hiểu gì, cái hình bát quái đó là mẹ anh nghe lời cô đồng Huệ treo lên, thì ra tác dụng của nó là ngăn cản hồn ma.

Ừm, lại là cô đồng Huệ, không biết bà ta có đối xử tốt với mẹ con Mai không?

Đăng ngồi thu lu ủ rũ một góc, khi còn sống anh ta là một tên ăn chơi, rất thích uống rượu, mỗi lần nhìn thấy rượu mà không được uống là không chịu nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!