Chiếc xe sang trọng lạnh lùng phóng qua, hất tung cô lên không trung.
Mai nghe được cả tiếng xương của mình gãy răng rắc, đầu cô va đập mạnh vào chiếc xe, rồi lại va đập mạnh xuống nền đường.
Trước mắt cô toàn một màu đỏ của máu, mùi máu tanh xộc vào mũi làm cô buồn nôn.
Cô đang có thai.
Mai run rẩy đưa tay ôm bụng, cô đau đớn thều thào:
"Con… con của tôi…"
Lộp cộp lộp cộp…
Tiếng giày cao gót gõ trên nền đường, vọng vào tai cô.
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu:
"Giật chồng của tao thì phải chết."
…
Ba năm sau.
"Bao nhiêu tiền bạc công sức đổ sông đổ bể hết rồi!"
Ông Lâm ngồi trước bàn giám đốc, ánh mắt chán nản nhìn vào bản báo cáo tiến độ thi công mà cấp dưới nộp cho ông.
Con đường này làm ba năm rồi mà không xong, không phải là mưa bão làm chậm tiến độ thì cũng là vật liệu bị ăn bớt, đủ loại vấn đề xảy ra.
Cấp dưới báo cáo với ông đủ loại lý do, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến lý do quan trọng nhất.
Con đường này bị ma ám.
Ba năm trước, khi dự án mới bắt đầu, con đường này còn vắng người qua lại, xảy ra một vụ tai nạn chấn động người dân sống xung quanh đó.
Cảnh sát kết luận đây là một vụ đâm chết người rồi bỏ trốn, nạn nhân là một cô gái đang mang thai, còn rất trẻ.
Đáng tiếc chỗ này không có camera, hung thủ cũng như đã bốc hơi khỏi thế gian, một chút manh mối cũng không tìm thấy.
Kể từ đó, những người công nhân làm đường luôn gặp những chuyện xui xẻo, có người bị tai nạn lao động, có người bị điên, có người tự tử không rõ lý do.
Ông Lâm đứng dậy khỏi ghế giám đốc, đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt trầm ngâm suy tư.
Bản báo cáo này làm rất sơ sài, nhìn là biết không phải đến tận nơi quan sát xem xét tình hình mà là tự bịa ra.
Ông nổi giận đuổi việc người làm bản báo cáo, tiếp tục điều động người khác đi giám sát tiến độ thi công.
Lần này không ai chịu đi, người này đùn đẩy người kia.
Những người từng bị điều đến đó người nào cũng nói đã gặp ma, dần dần bị ám ảnh đến nỗi bị điên.
Ông Lâm vì vậy mà bị stress, người phờ phạc, không thiết ăn uống.
"Ba, ba không khỏe à? Công ty có chuyện sao?"
Vũ rót một cốc nước cho ông Lâm, lo lắng nhìn bộ dạng mệt mỏi của ba mình.
Anh học Y, vì gia cảnh tốt nên ra trường thuận lợi làm bác sĩ ở bệnh viện lớn, chuyện ở công ty của ba anh, anh hầu như không quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!