Chương 41: (Vô Đề)

Hứa Tuế nhìn biển số xe, mở cửa lên xe.

Trần Chuẩn ngã ghế hết ra, tay gối sau đầu, nhắm mắt sắp ngủ đến nơi, cậu nghe thấy có tiếng động thì hơi nghiêng đầu, liếc nhìn sang.

Hứa Tuế mang theo cả hơi lạnh đi vào: "Sao hôm nay anh lại về đây?"

Mặt Trần Chuẩn không vui: "Thế mà em làm phí mất hai mươi phút."

Hứa Tuế nói: "Em không có nghe, điện thoại để trong phòng ngủ để sạc pin."

Tam Hữu đang nằm trong lòng Hứa Tuế, thấy rõ người kia là Trần Chuẩn, thế là vừa đạp vừa đá chạy ra nhảy lên người cô, liếm hết một lượt từ mặt đến cổ.

Trần Chuẩn né bên này trốn bên kia, cuố cùng dùng ngón cái và ngón giữa bợ nó nâng lên cao, nói với Hứa Tuế: "Nhìn nè, Tam Hữu còn nhiệt tình hơn em."

Hứa Tuế dễ gì bị mắc lừa, cô hứ một tiếng, ôm Tam Hữu lại, vò đầu nó thật mạnh, sau đó ghé sát tai nó hỏi liên tục: "Ai mới là chủ của cưng? Bình thường ai mua đồ ăn cho cưng? Ai tắm cho cưng? Là ai hốt cít cho cưng? Sao cưng gặp chị cưng không nhiệt tình vậy hả? Nói, có phải cưng với ảnh cùng loại nên hút nhau không?"

Trần Chuẩn giơ tay chọt eo cô.

Hứa Tuế né sang một bên, tiếp tục hỏi Tam Hữu: "Nói đi, phải không?"

Tam Hữu bực chết đi được, lông hai bên má dựng cả lên, nó muốn nhe nanh nhưng lại không dám, chỉ đành liếc mắt nhìn Hứa Tuế.

Cánh tay Trần Chuẩn dài, khi nảy giơ ra còn chưa kịp rút về, lòng bàn tay áp vào sau eo cô, cậu nhấn nhấn ngón tay, áo khoác của cô vừa bồng bềnh vừa mềm mại.

Trần Chuẩn phát hiện, Hứa Tuế nói chuyện với chó mèo giọng lúc nào cũng nheo nhéo, vừa nhẹ nhàng dịu dàng mà vừa lên xuống hết sức rõ ràng.

Trần Chuẩn lại cảm thấy mất cân bằng tâm lý: "Hứa Túe, khi nào em mới nói chuyện với anh như vậy?"

Hứa Tuế quay đầu: "Cái gì?"

Trần Chuẩn hất cằm, lặp lại: "Em nói chuyện với chó thì dịu dàng như vậy, em có thể dịu dàng với anh chút không?"

Hứa Tuế nhướn mày: "Vậy anh biến thành chó đi."

Trần Chuẩn không nói gì, chỉ có nhìn cô đắm đuối, xem ra lại không tránh được việc buông lời trêu chọc nhau rồi, mỗi lần vào thời khắc có chuyện quan trọng thì hai người đều rất là con nít.

Ai ngờ Trần Chuẩn mở miệng lại nói: "Gâu gâu."

Mới đầu Hứa Tuế ngơ ngác, sau đó lại bật cười: "Ngoan, chó ngoan."

Trần Chuẩn ngồi thẳng người lên, nhích sang, bàn tay đang đặt sau lưng cô nhích xa ra ôm cả eo cô: "Rồi sao nữa?"

"Kêu thêm vài tiếng đi."

Trần Chuẩn uy hiếp: "Anh khuyên em thấy đủ thì nên dừng lại đi."

Hứa Tuế nhìn gương mặt càng lúc càng áp sát mình, cô vò tóc cậu như khi nảy làm với Tam Hữu, cậu không trốn cũng không chống chế, dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu hệt như một chú chó to.

Giọng cô hơi cao hơn: "Vậy anh muốn nghe em nói gì?"

"Yêu cầu không cao, gọi là anh trai là được."

Hứa Tuế cảm thấy khó hiểu: "Ngoan ngoãn làm em không được à? Anh như thế có bị tính là bệnh gì đặc biệt không? Có hơi biến thái nhỉ."

"Anh thích." Trần Chuẩn giục cô: "Gọi nhanh lên!"

Thế là Hứa Tuế nghe lời gọi: "Anh hai."

"Bỏ cái chữ hai đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!