Chương 49: (Vô Đề)

Tôi thật muốn mắng anh ấy sao lại hồ đồ quá vậy, nhưng lúc này làm sao nỡ mắng được. Chật vật mãi tôi mới đỡ được anh ấy lên lưng, thì lại bắt gặp ánh mắt bệnh hoạn của Tô Nhất Long đang nhìn mình.

"Ha ha ha, anh trai và chị dâu yêu quý của tôi, tình cảm thắm thiết quá nhỉ! Nếu vậy để tôi tiễn chị dâu đi cùng anh trai xuống suối vàng luôn vậy!"

Dứt lời, hắn như một con dã thú lao về phía tôi. Tôi đang cõng Long Vũ trên lưng, làm sao có thể đấu lại hắn được! Hắn nhanh chóng đặt tay vào cổ tôi, bóp thật chặt.

"Ư… ư ư…"

"Diệp Lộ Linh, muốn trách thì trách em có mắt như mù, trách em bội tình bạc nghĩa phản bội anh!"

Hai mắt Tô Nhất Long đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên không khác gì ác ma dưới địa ngục. Tôi dùng hai tay cố gắng gỡ tay hắn, còn cả thân mình vẫn kiên quyết che chắn cho Long Vũ.

Bất ngờ có một vật lành lạnh chạm vào da tôi. Là Long Vũ, anh ấy dùng chút sức lực yếu ớt của mình, đưa con dao cho tôi. Tôi vơ vội con dao, thẳng tay đâm cho Tô Nhất Long một nhát, y như cách hắn đã đâm Long Vũ của tôi.

Hắn lập tức buông đôi tay đang bóp cổ tôi ra, hai tay ôm vết thương, miệng làu bàu chửi:

"Em… em dám…"

Chân tay tôi run như cầy sấy, tôi đã giết người! Làm sao đây, tôi đã giết người rồi…

Tô Nhất Long tức giận vô cùng, biểu cảm khuôn mặt như quỷ dữ, hắn lại tiếp tục giơ tay bóp cổ tôi. Khắp người tôi toát đầy mồ hôi lạnh…

Phập, phập, phập…

Tôi nghiến răng đâm cho Tô Nhất Long vài nhát nữa. Hắn trợn tròn mắt nhìn tôi, rồi ngã vật xuống, tắt thở.

"AAA!!!"

Con dao trên tay rơi xuống đất phát ra âm thanh keng keng nghe mà lạnh người. Tôi ngồi thụp xuống đất, co cụm lại, hai tay ôm đầu, bật khóc nức nở.

"Tôi đã giết người, tôi… tôi là kẻ giết người… tôi là kẻ sát nhân…"

Toàn thân tôi run cầm cập, nhìn hai bàn tay mình đầy máu, rồi lại nhìn Tô Nhất Long nằm đó chết không nhắm mắt, đầu tôi ong ong, cảm giác đau như búa bổ.

Tôi giết người rồi! Long Vũ, em giết người rồi! Em biến thành kẻ xấu mất rồi!

Long Vũ chống tay lên đất, khó nhọc lê người đến gần tôi. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi vừa xót xa vừa yêu chiều, đôi tay run rẩy đưa lên ôm má tôi. Chẳng hiểu sao mà tôi lại ngừng khóc. Sự quan tâm của Long Vũ khiến tôi thấy mình như được bảo vệ an toàn.

"Đừng… đừng khóc… em không phải kẻ xấu… em là thiên thần của anh…"

"Nếu hôm nay không có em, làm sao diệt được Tô Nhất Long…"

"Em là giỏi nhất!"

Dứt lời, Long Vũ cầm vào chuôi con dao mới bị tôi đánh rơi, trong giây lát đó đầu tôi như có một dòng điện chạy qua, giật nảy người, không tin nổi.

"Anh làm cái gì thế??"

Tại sao lại cầm vào chuôi dao? Anh ấy làm vậy rõ ràng để chuôi dao có vân tay của anh ấy, để dấu vân tay của tôi trên chuôi dao không bị phát hiện!

"Không!!!"

Long Vũ của tôi không thể chịu tiếng xấu, không thể mang danh là kẻ giết người được!

Tôi giành lấy con dao, nhưng Long Vũ đã nhanh tay ném nó ra xa. Rồi anh ấy thều thào lên tiếng:

"Đưa anh đến bệnh viện đi. Mau lên, không là anh chết bây giờ!"

[...]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!