Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của Long Vũ vang lên nhẹ nhàng nhưng nghe mà xót xa. Tôi lớn tiếng ngăn anh ấy nói tiếp:
"Không bao giờ! Không bao giờ có chuyện đó! Em chưa bao giờ quên anh cả! Em lúc nào cũng cần anh!"
Long Vũ mím mím môi có vẻ ngại ngùng, anh ấy đưa tay đến ngang thái dương của tôi, hình như định vuốt tóc tôi, nhưng đột nhiên lại rụt về.
"Xin lỗi, anh không còn nhớ gì cả."
Anh ấy vừa nói vừa quay lưng lại với tôi, bả vai run run, hai tay đưa lên ôm đầu trông rất đau đớn, hình như anh ấy đang cố gắng nhớ lại. Tôi đau lòng tiến đến muốn ngăn lại, nhưng đôi chân bỗng nhiên dính chặt vào sàn nhà, như là có ai đang giữ lại.
Giọng nói của Quỷ hậu văng vẳng quanh tai tôi:
"Hãy kệ nó, hãy để nó nhớ lại. Nó không nhớ gì cả, nhưng nó đang áy náy vì con phải sống thực vật một năm qua."
Chiếc gương ở góc phòng hiện lên khuôn mặt của Quỷ hậu, nếu không nhìn kĩ còn tưởng từ trong gương mọc ra một cái đầu người. Tôi nhìn Quỷ hậu, gật đầu như giã tỏi. Trời ơi, làm ơn đừng để Long Vũ thấy cảnh này mà!
Quả nhiên, Long Vũ quay lại, nhìn tôi bằng một thái độ hơi khó hiểu, nhưng không nói gì. Tôi cuống quá vội lên tiếng:
"Có phải ở đây không thoải mái hay không? Hay là… em đưa anh trở lại chùa, chắc sẽ thoải mái hơn?"
Long Vũ lắc lắc đầu:
"Em không thắc mắc tại sao anh lại tự nhiên chạy đến nhà em, còn mặt dày ngủ lại qua đêm sao?"
Tôi nín lặng không hiểu chuyện gì. Sao lại không chứ, tôi tò mò muốn chết đây, chỉ là không dám hỏi thôi!
"Thế… tại sao anh lại đến đây nửa đêm vậy?"
Tim tôi đập thình thịch mong chờ câu trả lời. Biểu cảm trên mặt Long Vũ vừa khổ sở vừa nghiêm túc làm tôi cũng căng thẳng theo. Căn phòng yên ắng chỉ còn giọng nói trầm khàn nam tính của anh ấy:
"Mấy đêm liền anh luôn mơ thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ."
Tôi rùng mình, sợ hãi liếc nhìn chiếc gương. Quỷ hậu đã biến mất từ lâu, nhưng tôi luôn có cảm giác bà ấy vẫn đang hiện diện trong căn phòng này. Hình như bà ấy đã làm gì đó, tác động đến ký ức của Long Vũ, để anh ấy không xua đuổi tôi nữa.
Nhưng làm vậy sẽ khiến anh ấy đau đớn vô cùng. Một người mất trí nhớ mà bị bắt ép phải nhớ lại, quả thật rất tàn nhẫn.
Long Vũ đưa tay ôm đầu, nét mặt thống khổ:
"Bà ấy là mẹ của anh, có phải không?"
Tôi vội vã gật đầu lia lịa, phải phải phải, bà ấy chính là mẹ của anh, xin anh đừng cố gắng nhớ lại nữa, xin anh đấy!
Long Vũ vẫn không chịu dừng lại, anh ấy nhắm tịt mắt ôm đầu vò tóc, đau đến chảy cả nước mắt. Một lúc sau anh ấy mới mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm, rồi mê man hỏi:
"Còn em là ai? Em có liên hệ gì với bà ấy? Tại sao bà ấy luôn nhắc anh phải đối tốt với em?"
"Còn cả người mà giống hệt anh kia nữa! Hắn là ai? Tô Nhất Long?"
Tôi hoảng sợ nhìn Long Vũ sắp phát điên, trong đầu sắp xếp lại một loạt chuyện quá khứ.
"Nhưng anh thật sự muốn biết cái này, tại sao em phải sống thực vật một năm trời? Là kẻ nào gây ra? Có phải là tại anh?"
Nhìn Long Vũ vò đầu bứt tóc lẩm bẩm mãi, tôi đau lòng hét lớn:
"Không phải! Không phải tại anh mà!"
Vừa nói vừa ôm chặt anh ấy vào lòng, run rẩy gỡ đôi tay của anh ấy đang tự cấu tóc mình ra. Long Vũ để mặc cho tôi ôm, trông ngoan ngoãn như một chú mèo con.
"Không phải tại anh, vậy thì tại ai? Là kẻ nào độc ác như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!