Chương 37: (Vô Đề)

Tại sao… lại giống đến như thế?

Tôi ngỡ như mình đang nằm mơ!

Người đàn ông kia sao mà giống Long Vũ đến thế! Dù chỉ là nhìn từ góc nghiêng, không thấy chính diện khuôn mặt, nhưng khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt như của Long Vũ không dễ gì mà tìm thấy người giống hệt đâu.

Tôi ôm tâm trạng thấp thỏm, tim đập thình thịch như đánh trống, từ từ tiến từng bước về phía người đàn ông đó. Anh ta vẫn đang cúi mặt quét sân, thái độ an nhiên bình thản đến kỳ lạ, dường như mọi động tĩnh xung quanh không hề lọt được vào tâm trí của anh ta.

Tôi thoáng chút thất vọng, Long Vũ là người rất cao ngạo lạnh lùng, người này sao có thể là anh ấy đây?

Nhưng đôi chân tôi vẫn không tự chủ được, vẫn tiến về phía người đàn ông đó càng lúc càng gần. Bất ngờ, anh ta ngẩng mặt lên.

"AAA… Long… Long Vũ…"

Tôi hóa đá tại chỗ, khuôn mặt này! Chính là Long Vũ mà!

Người mà tôi nợ rất nhiều, người mà tôi mỏi mắt tìm kiếm bao lâu nay!

Tôi sau vài giây chết sững thì cũng bừng tỉnh lại, kích động nắm lấy tay anh ấy, miệng líu ríu nói không ngừng:

"Long Vũ! Là anh thật sao?"

"Em tìm anh bao lâu nay rồi!"

"Em thật sự rất nhớ anh, mau theo em về nhà nhé…"

Tôi nói liền một tràng đến ríu cả lưỡi, nhưng Long Vũ vẫn chẳng có phản ứng gì. Thậm chí còn nhìn tôi bằng một ánh mắt ngạc nhiên như hai người xa lạ:

"Cô là ai?"

"Em là Linh Linh, là Diệp Lộ Linh đây mà! Không phải anh nói em chính là cô dâu của…"

Nói đến đây tôi ngừng bặt. Long Vũ đã bị đày làm người phàm rồi. Vẫn là anh ấy, nhưng đã không còn ký ức trước đây, không còn nhớ tôi là ai nữa.

Tôi ngại ngùng buông tay anh ấy ra, cúi đầu lí nhí nói:

"Thật xin lỗi anh, là em thất lễ rồi."

Long Vũ khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:

"Không sao."

Dứt lời, anh ấy lại tiếp:

"Chúng ta trước đây từng biết nhau sao?"

Tôi không ngờ anh ấy lại phản ứng như vậy, hốc mắt ửng đỏ gật đầu thật mạnh:

"Đúng! Chúng ta từng biết nhau! Chúng ta còn kết hôn với nhau từ một năm trước rồi!"

Long Vũ vẫn giữ nguyên thái độ lịch sự nhưng đôi mày đã khẽ nhíu lại:

"Thật sao? Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

Tôi ngớ người không hiểu sao anh ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn nói thật:

"Năm nay em mười tám tuổi."

Tôi vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Long Vũ càng trở nên nghiêm túc hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!