"Em, em nói linh tinh gì vậy." Rút khăn tay ra lau tay, lý do cô lo lắng, Kiều Kiệt sẽ không
hiểu được. Dù sao bốn năm trước anh ta còn đang học đại học thì làm sao
mà biết được?
Ngẩng đầu, vừa nhìn thoáng qua, lúc này, Kiều Tâm
Uyển liền nhìn thấy rất rõ ràng. Chu Oánh? Người phụ nữ đó có phải là
Chu Oánh? Móng tay cô bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay. Chu Oánh kia
không phải đã đi rồi sao? Tại sao lại trở về?
Tim đập mạnh và
nhanh. Tâm tình Kiều Tâm Uyển vừa mới yên tĩnh trở lại, sau khi nhìn
thấy người trước mặt thì lại một lần nữa thất thần.
"Chị." Kiều Kiệt không chịu được nữa, đứng lên đi đến bên cạnh Kiều Tâm Uyển, đỡ lấy người cô: "Đi thôi, về nhà."
"Kiều Kiệt, chị..."
Ánh mắt theo ý thức lại nhìn về phía Cố Học Võ. Lần này thì cô đã nhìn thấy rõ ràng hơn. Chu Oánh hoàn toàn khác với cái vẻ luôn e dè, ngượng
ngùng, nhút nhát của bốn năm trước. Người hiện tại vẫn là khuôn mặt đó,
nhưng có thêm vài phần tự tin, ung dung. Quần áo phối trên người rất phù hợp. Nếu nói Chu Oánh của bốn năm trước là một con vịt xấu xí, vậy thì
người hiện tại chỉ có thể gọi là thiên nga.
Cô ta đúng là đã thực hiện được lời đã hứa, làm cho mình trở nên mạnh mẽ. Cô ta xuất hiện lúc này là muốn quay về với Cố Học Võ sao?
Vì cái gì? Rõ ràng đã
chuẩn bị tốt, rõ ràng đã quyết tâm cho lễ đính hôn mà vào lúc này tất cả lại sụp đổ tan tành. Ý thức đang rơi vào trạng thái mê man nên cô không nhìn thấy ánh mắt của Lý Lam lướt qua mình, mà cô cũng không để ý tới
Kiều Kiệt đưa cô về nhà bằng cách nào. Cõi lòng vừa cố gắng tỉnh táo
lại, lúc này, đột nhiên rối loạn. Không thể nào bình tĩnh được nữa... .... sakuraky. wordpress. com ... .
Kiều Tâm Uyển về đến nhà vừa ném túi sách xuống đã muốn đi ra ngoài, Kiều mẹ thấy vậy liền chạy nhanh tới gọi cô lại: "Tâm Uyển. Con đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài một chút."
"Đi đâu?" Kiều mẹ nhìn con gái ngày nào cũng không có tập trung học bài:
"Tâm Uyển, lần trước con làm bài thi toán không được tốt, ba con đang
rất tức giận. Con còn không mau vể phòng học bài."
"Không thích.
Không phải đã đạt tiêu chuẩn sao?" Kiều Tâm Uyển mất kiên nhẫn phất phất tay: "Mẹ, , mẹ đừng nói nữa, lần sau con cố gắng không phải được rồi
sao."
Cũng không nhìn Kiều mẹ ở phía sau đang bất đắc dĩ thở dài, cô chạy thật nhanh ra ngoài. Cô muốn đi tìm Cố Học Võ. Cố Học
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!