Cố Học Võ khe khẽ đẩy cửa ra, trong phòng, Kiều Tâm Uyển nửa nằm trên sofa, dựa vào một cái
gối ôm to, một cái chăn lông đắp ngang eo, đang xem một cuốn sách ảnh
trên tay. Bởi vì mới vừa tắm nên cô chỉ mặc áo ngủ. Áo ngủ màu hồng
nhạt bằng vải bông, kiểu vạt áo ngang, anh nhớ hôm qua hình như cô cũng
mặc bộ này. Nếu anh nhớ không lầm, trước kia Kiều Tâm Uyển chưa bao giờ
mặc những bộ này, mà đều là áo ngủ tơ tằm gợi cảm. Có lẽ bởi vì sinh con phải cho con bú nên vậy.
Cất bước về phía trước hai bước, thảm
trải sàn cũng giúp che dấu tiếng bước chân anh. Kiều Tâm Uyển lật cuốn
sách ảnh, ngón tay mảnh khảnh làm dấu một cái.
"A, cái này không tồi. Có một khoảng sân nhỏ." Cô rất thích căn nhà như vậy, rất đẹp.
"Ấy, cái này cũng được." Thật sự khó mà lựa chọn. Không biết Bối Nhi thích
cái nào, cô nhớ hồi nhỏ cô từng ao ước được ở trong một ngôi nhà giống y như lâu đài. Đằng trước lâu đài phải có vườn hoa thật to, ở bên trong
có đủ loại hoa, tất nhiên không thể thiếu hoa hồng, còn có….
Một bàn tay chỉ vào một cái trong sách, khẽ nói: "Tôi thấy cái này tốt này."
"Ờ? Thật hả? Tôi cũng nghĩ vậy." Căn nhà nhỏ ba tầng kia đằng trước là một
khoảng sân nho nhỏ, không lớn lắm. Nhìn rất đẹp. Thật nếu hai người ở
thì không cần quá lớn, thế này là được rồi.
Sau khi Kiều Tâm Uyển trả lời xong, cô bỗng nhiên phản ứng lại. Cô ngồi dậy, tấm chăn rơi
xuống dưới chân. Một đôi bàn tay to lúc này nhặt lên, lại đặt trên người cô. Sự thoải mái lúc đầu trong mắt Kiều Tâm Uyển biến mất, lúc này chỉ
còn sự đề phòng, nhìn chằm chằm Cố Học Võ, cũng không quên ngày hôm qua
người này đã chạy đến phòng cô ăn đậu hũ của cô, sau đó còn làm nhục
hình tượng của cô.
"Anh lại tới làm gì?" Giọng điệu gay gắt, thái độ cứng rắn. Kiều Tâm Uyển với anh tuyệt đối không khách sáo.
Anh no cơm rững mỡ sao? Không có việc ngày nào cũng tới đây? Đưa mắt nhìn
phòng bên cạnh, sau đó căng thẳng trừng mắt nhìn khuôn mặt Cố Học Võ:
"Này, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không giao con cho anh, nếu anh muốn
cướp con, tôi sẽ liều mạng với anh."
Bộ dạng giương nanh múa vuốt đó khiến Cố Học Võ nhíu chặt mày lại. Anh ngồi xuống sofa, cảm giác
Kiều Tâm Uyển cũng rụt người vào trong sofa. Ánh mắt anh tối sầm vài
phần, một tay chống lên chỗ tựa lưng sofa, cúi người về phía trước, lúc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!