Cố Học Võ bị kinh
ngạc, cũng bị cô cảm động. Nhìn Trịnh Thất Muội, anh đột nhiên thấy hiểu Kiều Tâm Uyển. Đổi một khía cạnh, dường như cũng không khiến người ta
thấy ghét và khó ưa. Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận. Cố Học Võ
trong lòng không tán thành cách làm của Kiều Tâm Uyển, chẳng qua là lúc
này không thấy ác cảm nữa.
Ngoài cửa lúc này có tiếng động truyền đến, Trịnh Thất Muội ngừng nói, quay mặt sang nhìn cửa. Thang Á Nam
đứng ở đó, trên mặt còn bị thương, phía sau còn có mấy người khác, trên
mặt đều bị thương, nhìn đều có chút nhếch nhác.
Bộ dạng mấy người này nhìn hết sức không tốt, nhất là Thang Á Nam. Trịnh Thất Muội lập
tức sốt ruột, muốn ngồi dậy lại quên mất mình mới vừa sinh xong, bụng
dưới co rút đau đớn một trận, cô chịu không được mà nhíu mày, ngã người
xuống lại.
Cố Học Võ ngồi ở bên giường, tự nhiên thấy sắc mặt cô
khó coi, liền vươn tay đỡ cô dậy, ánh mắt lại bị những người đứng ở cửa
hấp dẫn. Ngừng đỡ Trịnh Thất Muội, anh bước về phía mấy người đi tới,
Thang Á Nam trên mặt bị thương. Không riêng gì anh, tất cả những người
cùng đi theo anh đang đứng ở cửa cũng vậy. Đứng thẳng người. Cố Học Võ
đi tới đứng trước mặt mấy người đó, lướt qua Thang Á Nam đứng phía sau.
"Ai ra tay trước?"
"Anh Võ?" Một người sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng mở miệng:"Không phải
anh nói dùng thủ đoạn hay phương pháp gì cũng được sao?"
Phải
biết rằng, Thang Á Nam bản lĩnh cũng không tồi, mấy người vừa bắt đầu đã ở thế bất lợi, nếu không phải sau đó bọn họ ăn ý dùng một hư chiêu, và
Thang Á Nam hiện còn đang trong giai đoạn mất trí nhớ không có để tâm đề phòng thì bây giờ có thể mang đến bệnh viện hay không còn chưa dám
chắc.
Thang Á Nam hai tay bị trói sau lưng, lúc này nhìn Cố Học
Võ, trong mắt hiện lên mấy phần lạnh lẽo: "Lấy nhiều hiếp ít cũng không
phải là quân tử gì?"
"Ngại quá." Cố Học Võ chuyển tới phía sau
anh, tự mình cởi trói cho anh. Sau đó chỉ chỉ Trịnh Thất Muội trên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!