Chương 44: Sẽ không oán hận

Cố Học Võ chưa từng

tức giận như vậy. Thang Á Nam, người phụ nữ của cậu còn đang chịu khổ,

cậu đang làm cái gì? Sao cậu có thể như vậy?

Tưởng tượng đến sắc

mặt xanh mét của đứa bé vừa rồi, anh liền không thể tha thứ cho Thang Á

Nam, cho dù anh mất trí nhớ, không nhớ được mình, nhưng đứa bé ̣là con

anh mà?

Trong lòng tức giận cực độ, anh cầm máy ấn mấy con số:

"Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, thủ đoạn gì, anh dẫn Thang Á Nam tới

bệnh viện cho tôi. Dùng tốc độ nhanh nhất, có nghe không?"

Nhận được câu trả lời của người bên kia điện thoại, Cố Học Võ lúc này mới ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn Trịnh Thất Muội.

Cô còn đang ngủ, bác sĩ nói ban nãy cô sinh con mất quá nhiều sức, tình

huống như vậy, Cố Học Võ cũng không xa lạ. Đau đớn năm tiếng đồng hồ mới sinh con ra. Đối với một người phụ nữ mà nói, điều đó cần biết bao dũng khí và nghị lực? Nghĩ đến sự kiên trì của Kiều Tâm Uyển lúc đó, anh đột nhiên hơi vô phương lý giải.

Dạ dày lúc này lại truyền đến từng

cơn khó chịu, sáng sớm ngủ dậy đã phải lên máy bay, còn chưa ăn sáng đã

phải vội vàng đi tìm Thang Á Nam, rồi gặp Trịnh Thất Muội như thế, anh

đến bây giờ còn chưa ăn cơm. Từng cơn từng cơn đau thắt khiến anh gần

như chịu không nổi. Đứng lên, anh quyết định xuống tiệm thuốc dưới lầu

mua chút thuốc. Uống thuốc dạ dày xong, anh lại tới nhà hàng nhỏ sát

bệnh viện tuỳ ý ăn chút gì đó.

Lúc trở lên lầu, Trịnh Thất Muội

vẫn chưa tỉnh. Đi đến lồng ấp nhìn nhìn đứa bé, sắc mặt đã tốt hơn rất

nhiều. Thở phào nhẹ nhõm, cho dù không tận mắt chứng kiến, anh cũng có

thể hiểu Trịnh Thất Muội với đứa con này có bao nhiêu khẩn trương và coi trọng.

Trở lại phòng bệnh, Trịnh Thất Muội lúc này vừa tỉnh. Anh đi nhanh hai bước đứng ở trước giường bệnh, quả nhiên, Trịnh Thất Muội

đã tỉnh, ánh mắt nhìn một vòng quanh phòng bệnh: "Đứa bé đâu? Con của

tôi đâu rồi?"

"Đứa bé không sao, khỏe lắm, ở phòng sơ sinh bên cạnh." Cố Học Võ nói: "Là một bé trai, nặng 4 kg đấy. Rất khỏe mạnh."

"Thật không?" Trịnh Thất Muội thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn ra phía sau Cố Học

Võ, lại nhìn di động trên đầu giường. Sự nhẹ nhõm ban nãy lại biến thành chua sót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!