Cố Học Võ không hề
nhúc nhích, ánh mắt tối sầm vài phần, vẫn ở trên người Kiều Tâm Uyển. Bị anh nhìn như vậy, Kiều Tâm Uyển cảm giác mình cứ như là đang không mặc
quần áo vậy. Được rồi, hiện tại vốn dĩ cô cũng không mặc quần áo. Cô
đang nghĩ cái gì vậy?
Những điều này cũng có quan trọng biết
chưa? Quan trọng là Cố Học Võ làm sao có thể vào phòng của cô, sau đó
công khai nhìn chằm chằm cô như vậy? Nhưng bọn họ bây giờ đến một xu
quan hệ cũng không có.
Muốn bắt anh rời đi nhưng khí thế vẫn kém
hơn một chút. Lời đuổi người cũng vậy không hề có tác dụng với Cố Học
Võ. Kiều Tâm Uyển buồn bực, ưỡn ngực buộc bản thân phải quyết tâm. Chỉ
ngón tay ra ngoài cửa: "Anh, ra ngoài cho tôi."
Khụ, cô đúng là có khí thế, có điều, hơi quá mức…
Động tác vung tay của cô quá cao khiến cái khăn tắm bất thình lình rơi
xuống. Bởi vì đang ở phòng mình nên cô quen thả rông. Mà cô cũng tin
không có ai đi vào. Cho nên cái khăn tắm chỉ là vừa mới tùy tiện quấn
quanh một cái, bây giờ chỉ cần cô khẽ động thế này là khăn tắm tự nhiên
sẽ rơi xuống.
Mặc dù vừa mới sinh con, cái eo vẫn còn hơi nở
nang, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể cô. Người vừa mới
tắm lại trắng nõn, trơn mịn, lại có chút đẫy đà chẳng khác nào nữ thần
Venus trong tranh Hy Lạp.
Mặt Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ ửng, cảm
giác vô cùng xấu hổ, cấp tốc khom lưng nhặt khăn tắm lên định quấn lại.
Nhưng Cố Học Võ vào lúc này đã đứng trước mặt cô, bắt lấy bàn tay mà cô
muốn quấn khăn.
"..." Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển nâng mắt
lên định trừng anh thì lại bị đôi mắt thâm thúy của anh thu hút. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian hình như lặng yên ngừng lại.
Cố Học Võ cũng không dùng sức, tay anh chỉ nắm tay cô, trên thực tế, nếu Kiều Tâm Uyển muốn tránh, chỉ cần hơi cố gắng là được. Nhưng cô bởi vì căng thẳng,
bởi vì xấu hổ, bởi vì bối rối, còn vì ngượng nên lại không làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!