Chương 31: Không thể tin được

Trừng mắt, cứ tưởng

người trước mặt sẽ biến mất như chưa từng gặp. Thế nhưng không. Anh vẫn ở đó, đèn đường từ phía sau anh hắt lại một vầng sáng mông lung. Vóc dáng ấy vẫn cao lớn rắn rỏi như trước. Áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen, phong cách nhất quán của anh. Điều duy nhất khác biệt chính là vết sẹo trên mặt anh đã không còn khiến anh nhìn càng đẹp trai. Lúc này,

con mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm gương mặt Trịnh Thất Muội,

trong đôi mắt đó chỉ là yên lặng.

Đêm chưa khuya. Trên đường vẫn

còn rất nhiều xe qua lại. Thỉnh thoảng cũng có người đi đường lướt qua

hai người, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Trịnh Thất Muội. Cô thử chìa

tay, chạm vào hai má người trước mắt. Có hơi ấm, cơ thể cô đụng tới là

thật, không phải cô đang nằm mơ, không phải cô đang hoang tưởng.

Trong lòng nổi lên từng trận chua sót, từng chút từng chút một. Cô xúc động

muốn khóc. Để mình không bật khóc mà tay cô bịt chặt lấy miệng, nhưng

vẫn không thể ngăn hốc mắt nóng lên từng cơn. Rất nhanh, nước mắt liền

làm mờ tầm nhìn cô. Cô liều mạng nháy mắt, muốn lờ đi cảm xúc đó, nhưng

cũng nhịn không được.

"Tháng Á Nam ..." Giọng nói nghẹn

ngào, có vài phần vỡ vụn. Cô đột nhiên dùng sức vươn tay, ôm chặt lấy

người đàn ông trước mắt.

"Tháng Á Nam." Cô cất giọng nói có một chút run rẩy.

Anh chưa chết? Trời ạ, anh vậy mà chưa chết? Cô rất bất ngờ, cũng rất vui mừng.

"Á Nam, Á Nam." Hơi thở quen thuộc của anh, bờ vai rộng lớn, đã từng là

nơi cô nương tựa. Cô yêu người đàn ông này. Nửa năm, trong khoảng thời

gian nửa năm này, cô không ngày nào không nghĩ về anh. Đôi khi, cô cảm

thấy mình rất kỳ quái. Nhưng chuyện tình yêu vẫn luôn vô lý như thế.

Cô vẫn cho rằng Tháng Á Nam đã tổn thương cô, nhưng lấy một quan điểm khác mà nghĩ thì thật ra là anh đang bảo vệ cô. Đêm khuya trong những cơn

mơ, khoảng thời gian ngắn ngủi hai người chung sống, những rung động

tình cờ lại tái hiện. Sự dịu dàng lơ đãng của anh cũng giống như giấc mơ cứ quanh quẩn trong đầu.

Cuối cùng chính là khi anh trúng đạn,

bất luận là lần thứ bao nhiêu cũng đều khiến cô khóc trong mơ mà tỉnh

giấc, về sau cô bắt bản thân phải tập thói quen chấp nhận. Chuyện anh đã rời khỏi thế giới này là sự thật.

Nhưng trời ạ, anh vẫn chưa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!