Cố Học Võ lần đầu
tiên nhìn thẳng vào người ở trước mắt, nắm tay hơi hơi siết lại, cố gắng bình tĩnh che dấu có một tia dao động mà chính anh cũng khó nhận thấy.
"Cô tên là Lý Lam?"
"Đúng vậy." Lý Lam mỉm cười xinh đẹp: "Đây là chị gái tôi, tên là Lý Oánh,
tên mụ của chị ấy là Lam Lam còn tên mụ của tôi là Oánh Oánh, thú vị
đúng không?"
Cố Học Võ không trả lời, nhìn ý cười trong mắt Lý
Lam, so sánh với khuôn mặt độc nhất vô nhị trong trí nhớ kia. Nét mặt
giống nhau, giọng nói cũng giống, nhưng cử chỉ thần thái lại hoàn toàn
khác nhau. Hai nắm đấm phút chốc nắm chặt, khóe môi mím lại thành một
đường thẳng tắp.
"Ngại quá, tôi lại dong dài rồi." Lý Lam cười
rạng rỡ, nhìn trong cabin chỉ còn lại có hai người bọn họ: "Có làm thị
trưởng Cố bực mình không?"
Cố Học Võ hẳn là khách sáo một chút,
nhưng lại cái gì cũng chưa nói. Hơi hơi thu mắt lại rồi ngẩng đầu, ánh
mắt lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, anh xoay người lấy hành lý. Cũng
không nhìn Lý Lam, anh một mình rời đi.
Lý Lam lễ phép dịch sang
bên cạnh một bước để Cố Học Võ xuống trước, rồi nhìn bóng dáng anh rời
khỏi cabin. Cô ta cầm tấm ảnh có kèm với đồ trang trí đặt trên hành lý
xuống dưới, cẩn thận bỏ vào trong túi.
Cô ta cúi đầu, trong mắt
lóe sáng, khuôn mặt tươi cười đáng yêu vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích. Nhìn về chỗ Cố Học Võ ngồi, cô ta hơi hơi dừng lại, sau một lúc
lâu mới thở sâu, xách hành lý xoay người rời đi... .... sakuraky. wordpress. com ...
Cố Học Võ xuống máy bay, tài xế đã đợi ở bên ngoài sân bay, nhìn thấy anh
đi ra liền cung kính tiến lên: "Đại thiếu gia, phu nhân bảo tôi tới đón
cậu."
Mi tâm hơi nhíu lại một chút, Cố Học Võ cũng không có nói
chuyện, để mặc tài xế cầm hành lý trên tay anh đi ra phía sau bỏ vào cốp xe, anh cũng lên xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!