"…" Không phải.
Kiều Tâm Uyển lắc đầu muốn phủ nhận, nhưng lại nói không nên lời, không
thể nào mà chỉ đơn giản hai ba từ là có thể diễn tả được cõi lòng đang
rối như tơ vò, cuối cùng mới yếu ớt nói ra: "Trầm Thành. Anhta muốn con
của em."
Không phải cô không muốn quên Cố Học Võ, mà là anh cứ
hiện ra ở trước mặt cô, không ngừng nhắc nhở cô là cô từng rất ngốc.
Từng si mê.
Cô nhớ rất rõ ràng, cô từng dại dột, từng ngu ngốc,
cuối cùng là bị tổn thương, cô không muốn, cũng không hy vọng Trầm Thành cũng giống như cô.
Cõi lòng chua xót, khó chịu, muốn nói cái gì
lại nói không nên lời. Cảm giác bị bóp nghẹt. Trầm Thành chuyên chú lái
xe, nhất thời nói không nên lời.
"Anh ấy muốn thìem sẽ cho sao?"
"Không." Kiều Tâm Uyển lắc đầu, trái tim hết sức kiên quyết: "Em đương nhiên sẽ không đưa con cho anh ta."
"Đó không phải là kết thúc." Trầm Thành thở dài: "Tâm Uyển, anh hy vọng em
hạnh phúc. Nếu em lấy anh, anh sẽ cho em hạnh phúc. Anh tin anh có thể
cho em tất cả mọi thứ. Anh không yêu cầu em phải yêu anh, chỉ cần em để
cho anh yêu em là được."
Kiều Tâm Uyển yêu một cách mù quáng, vứt bỏ cả tôn nghiêm, anh ta làm sao không biết? Ngay từ đầu nhìn Kiều Tâm
Uyển vì lão Đại đau khổ, về sau nhìn cô vì lão Đại mà tổn thương, lại
càng về sau nhìn cô một đường nghiêng ngả lảo đảo đâm đầu vào tường mà
vẫn không quay đầu lại. Mãi đến khi trái tim đã chết và hết hi vọng,
cùng lão Đại ly hôn. Anh ta đau lòng vì cô, không muốn nhìn thấy cô khốn
khổ vất vả như vậy. Điều anh ta có thể làm được chính là cho cô một gia
đình. Cho cô hạnh phúc cả đời.
"Tâm Uyển. Chúng ta kết hôn đi. Không cần huỷ bỏ hôn lễ. Anh thật sự có thể yêu em. Yêu mãi mãi."
"Trầm Thành." Kiều Tâm Uyển nắm tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cô
không biết phải nói gì, ngoài cảm động, vẫn là cảm động nhưng cũng chỉ
có cảm động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!