"Em đến kiểm tra thai sản, nghe nói chị ở đây, nên đến thăm chị."
Tả Phán Tình nhìn thấy đứa bé mới sinh thì rất vui, trên mặt tràn đầy hưng phấn và tò mò, bước lên muốn bế một cái.
Cố Học Văn vội vàng giữ tay cô lại: "Em khỏe lắm hả, bụng em còn lớn lắm đấy."
Cô muốn bế cũng phải xem người ta có đồng ý cho cô bế không?
"Bế một chút thôi không sao đâu." Tả Phán Tình thè lưỡi, trong lòng cũng
không chắc lắm, bị Cố Học Văn trừng mắt, lúc này mới phát hiện trong
phòng bệnh còn có người khác.
Cười với bà Kiều còn gật đầu với dì kia xem như chào hỏi, lúc này mới đi tới trước giường trẻ con.
"Dễ thương quá, em muốn bế một cái." Nói xong cô vươn tay ra ôm. Cố Học Văn lại một lần nữa vươn tay kéo lấy tay cô.
"Muốn bế thì bế đi. Không sao." Kiều Tâm Uyển rất thích Phán Tình, ánh mắt
quét xuống bụng của cô: "Em cũng sẽ sớm sinh hả? Bụng đã lớn như vậy?"
"Em cũng không có nhanh như vậy đâu." Cố Học Văn không cho cô bế, anh cũng
không bế, Tả Phán Tình cũng không ôm đứa bé, đến trước giường bệnh ngồi
xuống, nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt có một chút tò mò: "Sinh con đau
không? Có phải là rất đau không?"
"Rất đau." Kiều Tâm Uyển hướng
mắt nhìn con gái, lúc này mới quay về phía Tả Phán Tình: "Có điều đến
lúc em sinh xong rồi em sẽ thấy đau cũng đáng."
"Thật không?" Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, có chút sợ hãi: "Tuy còn hai tháng nữa nhưng mà em đã bắt đầu lo lắng. Em rất sợ đó."
"Hai tháng?" Kiều Tâm Uyển nhìn bụng của cô: "Chị thấy bụng của em lớn như vậy rồi, không phải sắp sinh sao?"
Gặp được vài lần, đều không có cơ hội để hỏi tình hình của Tả Phán Tình. Nếu cô ấy không đến, cô cũng không có cách gì để hỏi.
"Em là song thai. Cho nên bụng mới to."
Tả Phán Tình thè lưỡi, có chút ngượng ngùng.
"Song thai?" Bà Kiều lên tiếng trước: "Cái này cũng thật là bất ngờ. Học Văn, mẹ con chắc là vui mừng lắm đây?"
"Cũng vậy ạ."
Cố Học Văn tin cho dù bào thai của Tả Phán Tình có là song thai hay không, sinh con trai hay con gái, Trần Tĩnh Như đều vui mừng.
"Nếu
giống như mẹ con lúc trước sinh một đôi long phượng thai thì tốt." Bà
Kiều nhìn bụng Tả Phán Tình, trong mắt có chút sợ hãi.
Cố Học Văn cười cười, nhìn thấy trong mắt Tả Phán Tình có một tia nhu tình. Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển cực kỳ hâm mộ nhìn bụng Tả Phán Tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!