Kiều Tâm Uyển trừng
lớn mắt, tầm mắt đảo qua khuôn mặt Cố Học Võ, anh hình như không phát
hiện ra cô đã tỉnh mà ngồi ở bên giường trẻ, nhìn tiểu bảo bối đang nằm
trên giường. Tiểu bảo bối lúc này còn đang ngủ, Cố Học Võ cũng không có
động tác gì khác, chỉ là nhìn bé con kia.
Ánh mắt anh thâm thúy,
nhìn không rõ lúc này anh đang nghĩ gì. Nhưng mà vẻ mặt dịu dàng Kiều
Tâm Uyển chưa từng thấy. Trong lòng dâng lên vài phần chua xót. Trước
kia, cô chưa từng nghĩ có một ngày có thể sẽ có con với Cố Học Võ. Dù
sao anh đã từng nói, đời này cũng không chạm vào cô, cái cô có thể có
được cũng chỉ là một danh hiệu cô Cố.
Trong đám bạn tâm giao, bạn học cũng có người kết hôn sinh con. Mỗi lần nhìn ngắm những tiểu bảo
bối trắng tròn mũm mĩm của mấy người bạn đó là cô lại đặc biệt hâm mộ.
Cô cũng muốn có một đứa con của mình.
Lúc Cố Học Võ đang ở Bắc
Kinh, cô đã từng cố ý mặc một bộ áo ngủ gợi cảm đi qua đi lại trước mặt
anh. Vậy mà anh lại nói nếu cô thật sự đói khát như vậy, tôi cũng không
ngại cô đi tìm ngưu lang. Mỗi lần anh nói như vậy, cô sẽ cãi nhau với
anh. Ầm ĩ một hồi rồi Cố Học Võ là người bỏ đi.
Cô rất hận, tức
giận, thậm chí kích động muốn phát điên. Anh có thể cùng cô cãi vã một
trận cũng được, nhưng vấn đề là, anh ngay cả cãi nhau với cô cũng không
sẵn lòng, có thể thấy ở trong lòng anh, anh ghét cô đến mức nào.
Mà lúc này, cô rốt cuộc cũng đã được làm bạn với anh, nhưng ánh mắt của
anh vẫn như trước, không phải bởi vì cô, mà là bởi vì đứa bé.
Tình yêu của anh, có thể cho Chu Oánh, có thể cho tiểu bảo bối, nhưng vĩnh
viễn cũng sẽ không cho cô. Cố Học Võ ơi Cố Học Võ. Anh có biết anh đối
với em rất tàn nhẫn không?
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Học Võ quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi.
"Dậy rồi? Có đói bụng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!