"Không đâu."
"Nhất định thế." Anh nói không là sẽ không sao? Kiều Tâm Uyển mới không cho
anh bế: "Đây là con gái tôi, không phải con anh, nó không cần anh bế."
Cố Học Võ dằn cơ với cô, anh cố ý vươn tay, không đạt mục đích thì không
buông xuôi. Hai tay đặt ở phía sau lưng đứa bé, Kiều Tâm Uyển sốt ruột
muốn cướp lại nhưng sợ làm đau con, bất đắc dĩ đành buông lỏng tay ra.
Nhưng ai biết, đứa bé vốn đang ngủ, vừa được tay Cố Học Võ ôm lại bắt
đầu òa khóc oe oe.
Ớ...
Trên trán lại hiện lên ba
vạch hắc tuyến, sắc mặt Cố Học Võ có vài phần xấu hổ. Nhìn baby bé nhỏ
trong lòng mình, hai tay anh không thuần thục lắm vỗ vỗ sau lưng con,
bắt chước những sản phụ khác lúc vừa rồi gặp ở hành lang đều làm như vậy khi bế con. Anh vỗ không tốt lắm, anh càng vỗ, cục cưng càng khóc dữ
hơn.
"Oe oe oe..."
Âm thanh ấy vô cùng chói tai
lại càng kích thích. Trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên một tia đau lòng,
tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vươn tay bế con từ trên tay
anh. Cẩn thận thả xuống, vỗ vỗ. Rất thần kỳ, con bé vừa đến tay cô liền
nín khóc. Thậm chí Kiều Tâm Uyển còn không nói đến một câu. Cục cưng vừa được ôm vào lòng cô là nín khóc ngay.
"..." Hắc tuyến
càng lúc càng rõ ràng. Sắc mặt Cố Học Võ có chút bất ngờ. Trừng mắt với
cục thịt nhỏ kia. Rất không thể tin được, anh lại vươn tay, lần này khó
hơn nhiều.
Kiều Tâm Uyển bảo vệ quá chặt chẽ, chính là không cho Cố Học Võ thực hiện được: "Không được chạm vào con bé."
Khóe miệng Cố Học Võ hơi hơi giật giật. Vẫn tiến lên nhì nhèo với Kiều Tâm
Uyển. Anh cố chấp vươn tay, cố chấp nhất định phải bế được cục thịt nhỏ.
"Anh làm gì..." Kiều Tâm Uyển sốt ruột, người còn chưa khỏe lại.
Phía dưới có chút đau. Bác sĩ nói sau khi sinh trong vòng nửa tháng tử
cung co rút lại nên có thể sẽ hơi đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!