Cố Học Võ nhìn thấy
vẻ lo lắng, kinh hoảng trên khuôn mặt cô, cũng không mở miệng, nhưng ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt đứa bé ấy, khóe môi mang theo một tia nghiền
ngẫm: "Được. Cô nói đứa bé là con của Trầm Thành, vậy tôi tin cô không
ngại để tôi và đứa bé này làm xét nghiệm quan hệ cha con?"
"Không được." Kiều Tâm Uyển la lên, bởi vì dùng sức quá mức nên ảnh hưởng đến
miệng vết thương ở bên dưới, sắc mặt cô biến đổi, nhưng vẫn không quên
nắm chặt tay Cố Học Võ: "Đứa bé này không phải con anh, anh không có
quyền làm xét nghiệm quan hệ cha con."
Cố Học Võ không nói gì, bỏ tay Kiều Tâm Uyển ra khỏi tay mình, định vươn tay đến bế đứa bé. Kiều
Tâm Uyển khẩn trương che đứa bé không cho Cố Học Võ chạm vào, vẻ mặt có
phần cầu xin: "Không được. Cố Học Võ. Anh không thể."
Đứa bé là của cô, cô làm sao có thể để cho Cố Học Võ bế đi?
"Đứa bé là con ai?" Cố Học Võ đã biết đáp án, nhưng vẫn trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, muốn tự cô nói ra.
"Là của Trầm Thành." Kiều Tâm Uyển cắn môi gần như sắp khóc: "Cố Học Võ, đứa bé này là của Trầm Thành."
"Đứa bé là con tôi." Cố Học Võ thản nhiên nói ra sự thật: "Kiều Tâm Uyển, cô lại lừa tôi."
Tim đập thật nhanh, Kiều Tâm Uyển cắn răng lắc đầu.
"Không có, tôi không có lừa anh. Chúng ta đã ly hôn, tôi có thế nào cũng không liên quan đến anh. Anh đi đi."
Cố Học Võ nhìn cô, con ngươi đen chợt hiện lên tia nghiêm túc nhìn cô ngăn cản động tác của mình, gương mặt quật cường. Khóe môi anh khẽ mím lại,
một lần nữa vươn tay.
Nghĩ đến anh muốn chạm vào con mình, Kiều
Tâm Uyển sốt ruột, bàn tay mềm lại nhấc lên, bắt lấy cánh tay anh, lúc
nhìn thấy vết máu trên tay thì sửng sốt một chút, theo bản năng đưa tay
lên, vén tay áo của anh, ở trên đó có một cái dấu răng rất rõ ràng.
Trong đầu đột nhiên có chút ý thức, vừa rồi lúc cô đau quá hình như đã cắn
anh. Vẻ mặt đột nhiên còn có chút mất tự nhiên. Cô nhìn dấu răng kia cả
hồi lâu mà không biết nói gì mới tốt.
Cảm giác được ánh mắt của
cô, Cố Học Võ bỏ tay cô ra, ngồi xuống trước giường bệnh, ánh mắt nhìn
chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt bình tĩnh. Tầm mắt trở lại
trên người đứa trẻ mới sinh kia, nhìn thấy bé hơi hơi chu miệng, khóe
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!