Cô rất hoảng loạng, không biết phải làm gì. Cố Học Võ cũng không nói gì, gật gật đầu. Lại lướt mở màn hình điện thoại.
"Đúng. Cô sẽ không có việc gì, con của cô cùng sẽ không có chuyện gì."
Mặt Kiều Tâm Uyển tái nhợt, nắm chặt tay anh, thật kỳ lạ, anh cũng không hất tay cô ra.
Cô dựa chặt vào anh, thậm chí anh có thể cảm giác được cả người cô đang
run rẩy. Mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều. Anh đỡ bả vai của cô, để
cô nhìn vào hai mắt mình: "Cô bình tĩnh một chút, không có việc gì đâu."
"Nhưng, tôi mệt quá." Thật ra Kiều Tâm Uyển không phải mệt, mà là đau, thật sự
rất đau, đau đến nỗi cô nói cũng không được rõ ràng lắm: "Làm sao bây
giờ, tôi không đứng được."
Cô khom người xuống, bắt đầu cong người lại. Tay thì còn nắm chặt quần áo của anh, nhưng người lại có cảm giác đang trượt xuống.
Cố Học Võ nhìn thấy người cô đang hướng xuống mặt đất mà ngồi xuống, mày
anh nhăn lại, khi người cô sắp trượt xuống đất thì đúng lúc anh vươn
tay, bế cô lên, nhìn thấy dáng vẻ cô bị anh dọa thì nhẹ nhàng mở miệng:
"Như vậy thì sao, có đỡ hơn chút nào không?"
Kiều Tâm Uyển hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại của Cố Học Võ trước mặt. Anh, anh ấy ôm mình?
Không phải ảo giác của cô, không phải cô đang tưởng tượng. Càng không phải là cô đang mơ.
Cố Học Võ ôm cô vào ngực, không cho cô ngã xuống. Cô cắn môi, không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Nhìn bộ dáng của cô làm cho Cố Học Võ nhẹ nhàng thở ra, nhìn thời gian, một
chút nữa người của anh sẽ cho người đến đây. Nhưng lúc này chỗ nào đó
trên cánh tay lại truyền đến từng trận ẩm ướt.
Dựa vào ngọn đèn mỏng manh từ di động, anh thấy được ở giữa hai chân của Kiều Tâm Uyển bắt đầu thấm ra một ít máu đỏ.
Anh sợ chết khiếp, trừng lớn mắt, nhìn về phía Kiều Tâm Uyển. Lúc này bởi
vì đau đớn, mà sắc mặt cô trắng bệch. Hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
"Kiều Tâm Uyển, cô không sao chứ?"
Kiều Tâm Uyển muốn lắc đầu, nhưng bụng lại đau thắt từng cơn từng cơn như
dao đâm, tay cô siết chặt, móng tay bấu xước cả da cổ của Cố Học Võ.
Cô không cảm giác được, Cố Học Võ cũng không có cảm giác, nghe thấy thang
máy vừa lúc này truyền đến tiếng hỏi. Anh liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một
cái mở miệng: "Cô chờ một chút, có người tới cứu chúng ta."
"Đứa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!