Chương 12: Khoảnh khắc kinh hồn

Kiều Tâm Uyển nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cô xoay mặt qua, nhìn bóng người phản chiếu trên mặt tường kính, ánh mắt Cố Học Võ chẳng hề ở trên người cô. Anh luôn

như thế, cho dù là ở nơi đâu, vẻ mặt anh đều rất nghiêm túc. Cứ như trên thế giới này không có chuyện gì làm anh vui vẻ.

Không. Cô đã

từng thấy khuôn mặt tươi cười của anh, là lúc ở bên người phụ nữ ấy.

Khóe môi anh cong lên, ánh mắt đầy dịu dàng. Lòng có chút đau, có chút

chua xót. Cắn cánh môi, cô bắt mình không được nhìn anh nữa. Cơ thể yên

lặng nhích qua bên cạnh một bước.

Cố Học Võ cũng không thấy hành

động lén lút này của Kiều Tâm Uyển, anh tới đây là để tìm Tống Thần Vân. Công ty của Tống gia và Kiều gia ở chung một tòa cao ốc. Cuối tuần tới

sẽ đến Bộ Thương mại. Anh còn có một số chuyện chưa giải quyết xong ...

Trong đầu nghĩ đến kết quả vừa bàn với Tống Thần Vân ban nãy, tháng này...

Đèn thang máy trên đầu chớp chớp rồi bất thình lình tắt ngúm. Hình như là cúp điện.

"Ôi."Nhịn không được kêu lên một tiếng, chuyện gì vậy? Trong không gian nhỏ hẹp,

Kiều Tâm Uyển theo bản năng bám vào tường, nhưng cô còn chưa kịp đứng

vững thì "ầm" một tiếng, thang máy hơi lung lay.

"Ôi." Kiều Tâm

Uyển lại kêu lên một tiếng. Việc đầu tiên là cô vươn tay xoa bụng mình.

Sau đó thang máy lại thoáng rung lắc. Cô muốn đứng vững nhưng cơ thể lại ngã sang bên cạnh.

Lúc này một đôi bàn tay to đỡ lấy cô, giúp cô tránh khỏi số kiếp ngã sấp xuống, cô theo bản năng nắm lấy đôi tay kia, nhịp tim đập dồn dập.

"Cám ơn." Tối quá, tối quá, nơi này căn

bản chẳng thấy gì cả. Cô chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập, còn cả mùi

hương nam tính đặc biệt trên người Cố Học Võ truyền đến chóp mũi. Quen

thuộc như thế. Nắm chặt quần áo anh, Kiều Tâm Uyển cắn môi.

"Thang máy xảy ra chuyện gì vậy? Nó có rơi xuống không?"

Không nghe thấy tiếng trả lời, cô cảm giác Cố Học Võ buông bàn tay đỡ cô ra.

Cô nghĩ anh muốn buông ra nên càng nắm tay anh chặt hơn. Nhưng không,

một tay Cố Học Võ vẫn đỡ lưng cô, tay kia thả cô ra, sau đó lấy điện

thoại. Không gian nhỏ hẹp đột nhiên có chút ánh sáng lờ mờ.

Kiều

Tâm Uyển nên thối lui, nhưng không, cô ôm thắt lưng Cố Học Võ, cắn môi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!