Chương 10: Chúng ta kết hôn đi

Lòng bàn tay cô ướt

đẫm mồ hôi, vừa rồi cô cũng cảm thấy anh cũng như vậy. Nếu vừa rồi Cố

Học Võ bắt tay mà không phải vỗ vai anh, thì Cố Học Võ nhất định sẽ nhận ra. Anh ấy đang căng thẳng sao?

Kiều Tâm Uyển cũng không biết,

nhưng lúc nãy nhìn trực diện vào mắt Cố Học Võ, trong lòng cô thật sự có chút hoảng loạn. Sợ hãi. Và bất lực.

Trầm Thành thở phào, đối diện với một chút hoang mang trong mắt Kiều Tâm Uyển: "Tâm Uyển, hiện tại em định thế nào?"

Kiều Tâm Uyển cắn môi, không trả lời.

Định thế nào? Cô có thể định thế nào nữa? Đứa bé đã lớn như vậy, cô nhất

định phải sinh con ra, còn chuyện gì sau đó thì để tính sau vậy.

"Trầm Thành." Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trầm Thành, trong mắt có một tia kiên định: "Chúng ta kết hôn đi."

Trầm Thành sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, ánh nắng chiều

nhuộm hồng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng bàn tay của cô lại lạnh như

băng, bên trong vẫn còn ướt mồ hôi. Nghĩ đến lời Cố Học Võ vừa nói,

trong lòng anh khẽ thở dài, giống như đã hiểu rõ rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Nếu đây là điều em muốn, vậy chúng ta kết hôn."

Kiều Tâm Uyển gật đầu: "Trầm Thành, chúng ta kết hôn đi. Em đồng ý với anh, sau này em cũng sẽ sinh con cho anh.

"Tâm Uyển." Trầm Thành trầm mặt xuống: "Em nghĩ anh để ý đến chuyện đó sao?"

Kiều Tâm Uyển cắn môi, cũng biết mình lỡ lời. Trầm Thành vỗ vỗ bả vai xoa

dịu cô: "Em không cần nghĩ nhiều. Em đang mang thai, tâm trạng rất quan

trọng. Em phải luôn giữ mình vui vẻ. Những chuyện khác thì em không cần

phải lo. Đợi đến khi con chào đời rồi chúng ta cử hành hôn lễ. Được

không?"

"Được." Kiều Tâm Uyển gật đầu, nắm chặt hai tay nhìn Trầm Thành: "Trầm Thành, em hứa với anh em sẽ là một người con dâu tốt, một

người vợ tốt."

"Đồ ngốc." Trầm Thành khe khẽ thở dài: "Anh yêu

em, vì em là chính em chứ không phải là những điều em có thể mang đến

cho anh. Dù cho em có trở thành thế nào, anh đều yêu em."

"Trầm Thành..."

Kiều Tâm Uyển thật sự rất cảm động, trong mắt đã hơi ươn ướt, cô tựa người

vào trong lòng anh, khẽ nói: "Trầm Thành. Cám ơn anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!