Chương 45: (Vô Đề)

Nữ quỷ này bản tính không xấu, chỉ là c.h.ế. t quá thảm, oán khí không tan đi được, cho nên mới trở thành lệ quỷ. Nàng muốn báo thù, nhưng cũng không muốn làm tổn thương người vô tội.

Nữ quỷ càng nghĩ càng thấy khó chịu, khuôn mặt bắt đầu rách toạc, xuất hiện từng vết nứt, m.á. u tươi không ngừng rỉ ra, bộ quần áo huyễn hóa trên người trước đó cũng biến thành áo cưới đỏ tươi, mấy lỗ m.á. u trên người đều đang chảy m.á. u ra ngoài.

Tí tách, mùi m.á. u tanh tưởi tràn ngập trong không khí.

Cố Sanh chỉ đứng ở đó, thờ ơ nhìn xem.

Bỗng nhiên, trên trời có một luồng bạch quang lóe lên, bầu trời u ám mờ mịt dường như bị người ta cưỡng ép xé mở, một tia ánh mặt trời chiếu vào.

Cố Sanh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vang lên từ bên ngoài luồng sáng kia, Cố Sanh, tỉnh lại.

Lúc này, nữ quỷ kia đột nhiên ngừng tự hành hạ mình, nàng ngơ ngác đứng đó, nhìn sợi nắng kia.

Năm đó lúc chết, nàng bị đóng sống vào quan tài, tra tấn đến chết. Sau khi chết, con trai của nữ nhân bị âm sai mang đi, còn nàng vì kiểu c.h.ế. t thảm cùng oán khí sâu nặng, bị Địa Phủ từ chối ngoài cửa.

Ngay cả sau khi c.h.ế. t cũng không được yên ổn, càng mất đi cơ hội chuyển thế làm người.

Nàng thật sự rất hận!

Trốn trong quan tài kia, mười năm, hai mươi năm, đã rất lâu rồi chưa được thấy ánh nắng...

Nữ quỷ ngơ ngác đứng lặng hồi lâu, cuối cùng chảy ra hai hàng huyết lệ, thân thể từ từ tiêu tán trong không khí.

Cố Sanh thấy vậy, mới lặng lẽ cất con d.a. o gọt trái cây trong tay đi, sau đó yên lặng thì thầm một câu chú ngữ.

Khách sạn, phòng số 404.

Tiểu cô nương nằm trên giường mí mắt giật giật, lông mi khẽ run lên, rồi mở mắt ra.

Thần sắc chỉ mê mang trong thoáng chốc, rồi lập tức khôi phục sự tỉnh táo, chỉ là người đàn ông trước mắt lại đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, cảm giác này thật sự quá quái dị.

Ngươi... Cố Sanh nằm trên giường, bị hắn cúi xuống nhìn chằm chằm từ trên cao, thực sự có chút không tự nhiên.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Lời vừa thốt ra, nàng đột nhiên có chút ngẩn người, sao lại cảm thấy câu nói này hơi quen tai nhỉ? À, hình như đã nói lúc gặp Tề Thịnh giả trong mơ trước đó.

Nghĩ vậy, nàng liền nhớ đến tia sáng xé toạc bầu trời lúc trước, không nhịn được hỏi một câu,

"Vừa rồi, là ngươi gọi ta sao?"

Thật ra Cố Sanh còn muốn hỏi, sao ngươi lại tìm được đến đây, nhưng liếc nhìn đồng hồ trên tường, nàng liền biết. Đã ba giờ chiều, Tề Thịnh tám phần là gọi điện thoại cho nàng mãi không ai nghe máy, nên mới tìm tới.

Tề Thịnh hơi sững sờ, đang định gật đầu thì cửa phòng bỗng nhiên có một người đi tới.

Người kia vừa đi vừa ngáp, dáng vẻ còn buồn ngủ, miệng còn lẩm bẩm,

"Ta hôm nay cày cho ngươi đến cửa 100 rồi, nhanh nhanh nhanh! Điện thoại..."

Hắn vừa đi tới, vừa đưa tay ra, cả người liền ngây ra.

Hắn đầu tiên là nhìn Cố Sanh, lại nhìn Tề Thịnh đang hơi cúi đầu phía trên Cố Sanh, trên mặt liên tiếp lướt qua vẻ kinh ngạc, chấn kinh, rồi đến thì ra là thế!

Cuối cùng dừng lại ở vẻ bình tĩnh.

"Các ngươi... Xin lỗi đã làm phiền, ta ra ngoài trước để các ngươi yên tĩnh." Cố Sanh nhìn hắn đi vào với vẻ mặt ngái ngủ, sau đó lại đi ra với vẻ mặt ngơ ngác.

Chờ hắn đi rồi, Tề Thịnh mới lấy ra một hộp điểm tâm nhỏ đóng gói tinh xảo,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!