Chương 44: (Vô Đề)

Khi Tề Thịnh trở về, đã nhìn thấy tiểu cô nương đang ngồi ở đó với vẻ mặt nhàm chán, đáy lòng có chút buồn cười, liền đem đĩa bánh ngọt đẹp đẽ trong tay đặt lên bàn trước mặt nàng, Nếm thử?

Cố Sanh nghiêng đầu qua, nhìn thấy đĩa bánh ngọt kia, bề ngoài quả thật không tệ, thế là nhặt một miếng, đưa lên miệng, cắn nhẹ một miếng, hương vị thơm ngọt tan chảy trong miệng, thấm vào vị giác, lại khiến nàng không tự chủ được mà trừng lớn mắt.

Tề Thịnh thấy thế, hơi nở một nụ cười, Ăn ngon không?

Ăn ngon. Cố Sanh gật gật đầu, dường như đang hồi tưởng điều gì đó.

Nụ cười của Tề Thịnh càng sâu hơn, nụ cười sâu đó lại giống như nụ cười của nữ tử, âm nhu có chút quỷ dị, hắn một tay cầm miếng bánh ngọt, trên tay dường như có từng sợi tơ màu đen xuyên vào, đưa tới trước mắt Cố Sanh,

"Ta đút cho ngươi ăn."

Bánh ngọt đưa tới bên miệng, Cố Sanh không những không há miệng, khóe miệng còn nhếch lên một đường cong.

Nàng đưa một ngón tay ra, đặt trước miệng, làm động tác từ chối với Tề Thịnh,

"Ăn ngon thì ngon thật, nhưng đồ vật âm khí quá nặng mà ăn nhiều thì sẽ bị tiêu chảy đó."

Động tác đưa tay của Tề Thịnh dừng lại, nụ cười trên mặt không đổi, Nói bậy gì thế?

Cố Sanh cười cười, không đáp lời, một giây sau lại đột nhiên trở mặt, đứng dậy cầm lấy con d.a. o gọt hoa quả bên cạnh đặt ở trước mặt, lạnh mặt nói:

"Sao hả? Giết ngươi một lần còn chưa đủ à?"

Vừa dứt lời, Tề Thịnh trước mắt bỗng nhiên toàn thân bốc lên khói đen, nàng lạnh lùng nhìn Cố Sanh, trong mắt lộ rõ hận ý không thể che giấu.

Vóc người cao lớn khôi ngô của hắn không ngừng biến ảo trong khói đen, cuối cùng hiện ra hình dáng một nữ nhân, nữ nhân có vóc dáng xinh đẹp, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng vặn vẹo.

Nàng chỉ vào Cố Sanh, nghiến răng nghiến lợi,

"Tại sao ngươi có thể nhận ra ta?"

Cố Sanh nhìn nàng với vẻ mặt như cười như không, cũng không giải thích.

Trên thực tế, sáng sớm lúc nàng vừa tới, Cố Sanh đã cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hôm qua khi Tề Thịnh hẹn với nàng, hắn còn không biết nàng ở khách sạn này, Cố Sanh còn nói mình sẽ tự đón xe tới, nên hắn không thể nào đến đón sớm như vậy.

Đương nhiên, chỉ với điểm này, Cố Sanh vẫn chỉ cảm thấy kỳ quái, chứ không có cách nào phán đoán đó không phải là Tề Thịnh.

Nhưng sau đó, nữ quỷ mấy lần lấy lòng, chăm sóc quá chu đáo, khí chất quanh thân giống như một quý công tử ôn nhuận, chứ không phải kiểu nam nhân kiệm lời ít nói như Tề Thịnh.

Sơ hở lớn nhất chính là chiếc bánh ngọt kia.

Khi nếm miếng bánh ngọt đó, Cố Sanh liền biết, đây không chỉ không phải Tề Thịnh, mà còn là một quỷ mị từng gặp mặt mình, có năng lực dò xét lòng người.

Nữ quỷ đã dò xét tâm trí của Cố Sanh để biết hương vị bánh ngọt, nhưng lại không biết rằng đây là loại bánh do sư phụ Cố Sanh ở kiếp trước tự tay làm mới có được mùi vị đặc biệt này.

Mà nàng đã rất lâu chưa được ăn lại mùi vị này, trong đó có một số nguyên liệu phối chế ở thời đại này đã sớm thất truyền, cho nên căn bản không thể nào xuất hiện hương vị giống hệt như đúc.

Cũng chính là từ lúc nếm miếng bánh đó, trong lòng nàng đã chắc chắn, đây không phải người.

Mà sắc trời bên ngoài từ đầu đến cuối cứ tối tăm mờ mịt, lúc sáng sớm vừa dậy, Cố Sanh còn tưởng là do thời tiết xấu, kết quả bây giờ khi đã nghi ngờ nữ quỷ này, nàng cũng bắt đầu hoài nghi, đây có phải là thế giới hiện thực hay không.

Bởi vì ngoài ba điểm trên, còn có màn chơi trong game trên điện thoại di động của nàng. Chi tiết này càng củng cố suy đoán trong lòng nàng rằng nơi đây phần lớn không phải là thế giới hiện thực.

Bánh ngọt còn có thể nói là do nữ quỷ dò xét nội tâm nàng mà biến ra, nhưng chi tiết như màn chơi game không nằm trong ký ức sâu nhất của nàng, nên nữ quỷ cũng không chú ý tới.

Cố Sanh trước kia thường nghe sư phụ nói, nếu bị quỷ kéo vào một thế giới nào đó, thế giới đó chắc chắn sẽ không có mặt trời. Hơn nữa luôn có một vài chi tiết có thể dùng để kiểm chứng.

Nàng nhìn sắc trời xung quanh vẫn luôn tối tăm mờ mịt,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!