Chương 24: (Vô Đề)

"Ngươi uy h.i.ế. p ta?" Bốn chữ từ miệng hắn thốt ra, mang theo chút hơi lạnh, nam nhân lập tức cảm thấy mình vừa mới sai rồi.

Mấy ngày nay, từ khi biết chuyện của muội muội Tề Thịnh, hắn bắt đầu cố ý giao hảo với Tề Thịnh. Phát hiện Tề Thịnh đặc biệt để ý đến người muội muội này, lại thấy trong tay mình nắm giữ vật cứu mạng nàng, hắn liền không nhịn được có chút khinh thường.

Thái độ nịnh nọt cẩn thận từng li từng tí trước đó cũng biến thành kiểu nói chuyện ngang hàng, thậm chí hôm nay còn thốt ra những lời không nên nói.

Ta không có... Nam nhân còn định không thừa nhận, nhưng trong lòng Cố Sanh cũng không thoải mái. Lời hắn vừa nói rõ ràng là có ý chướng mắt nàng.

Cảm thấy nàng nói năng lung tung?

Cố Sanh hơi mấp máy môi, tiến mấy bước về phía người kia, trước khi hắn kịp lùi lại đã nhìn rõ đồ vật trong hộp.

Ngươi làm gì?

Hiển nhiên việc Cố Sanh đột nhiên tới gần khiến người kia không vui. Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn gầy gò, lại không hiểu sao khiến hắn có cảm giác bị áp bức, thậm chí phải lùi lại hai bước.

"Thứ này của ngươi quả thật không phải Linh Thực, chỉ là một loại dược liệu vừa có linh khí vừa có độc mà thôi. Rễ của loại dược liệu này có một sợi tơ màu đỏ, sợi tơ đó là một loại độc trùng.

Bình thường nó hấp thụ lượng lớn linh khí, một khi c.h.ế. t đi sẽ bài tiết ra lượng lớn độc tố, cùng kẻ địch đồng quy vu tận.Không thể nào!"

Nam nhân lập tức phản bác, nhưng trong lòng lại hoảng hốt, bởi vì tạm không nói đến những điểm khác, gốc rễ của thứ gọi là Linh Thực này đúng là có một vật hình sợi tơ màu đỏ, đồng thời nó còn phân nhánh lan ra khắp bên trong.

Cố Sanh nói rõ ràng như vậy, chứng tỏ ít nhất nàng thật sự nhận biết thứ này.

Bây giờ nam nhân cũng có chút luống cuống, bởi vì hắn không chắc lời Cố Sanh nói có thật hay không, nhưng bà nội hắn năm ngoái quả thật đã khỏi bệnh sau khi dùng thứ này.

Ánh mắt Tề Thịnh nhìn Cố Sanh cũng thêm một tia dò xét, nàng lại có thể biết nhiều như vậy?

Ngươi biết? Hắn hỏi Cố Sanh, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều so với khi nói với nam nhân kia.

Trong mắt Cố Sanh thoáng ý cười,

"Biết cái gì? Huyền học? Hay là chữa bệnh?"

"Ngươi biết huyền học?" Nam nhân kia cười khẩy một tiếng. Dám ở trước mặt đại thiếu gia nhà họ Tề nói mình biết huyền học, lại còn là một cô nương trẻ tuổi như vậy, nàng thật sự cho rằng mình cũng là thiên kiêu như Tề Thịnh chắc?

Giờ phút này, nam nhân đã hoàn toàn quên mất mình vừa khoe khoang như thế nào trước mặt vị thiên kiêu này.

Tề Thịnh còn chẳng thèm liếc hắn một cái, vẫy tay với Cố Sanh: Lại đây.

Cố Sanh cũng không sợ hắn chút nào, đi tới, theo Tề Thịnh vào phòng. Nàng lại thấy Tề Thịnh ngay trước mặt nam nhân kia, dưới ánh mắt không thể tin nổi của hắn, đóng sầm cửa lại.

Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ.

Cố Sanh vào phòng, tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, rồi chìa tay thẳng về phía hắn:

"Tượng Quan Âm của ta đâu?"

Tề Thịnh sắc mặt vẫn bình thường, nhưng miệng lại hỏi:

"Những lời ngươi nói lúc nãy, chỉ là vì tượng Quan Âm thôi sao?"

"Không, tất cả những gì ta nói đều là sự thật."

Cố Sanh đáp, thấy hắn không tỏ thái độ gì, không nói tin cũng chẳng nói không tin, trong lòng lập tức hơi khó chịu.

"Độc tố do con độc trùng kia tiết ra là loại độc mãn tính, còn linh khí thì đã tích lũy qua nhiều năm. Khi người bệnh dùng nó, linh khí được hấp thụ nhanh hơn độc tố, nên trông có vẻ như đã khỏi bệnh, nhưng kỳ thực tuổi thọ chẳng còn bao nhiêu, sống không được bao lâu."

Tề Thịnh nhớ lại bà nội của Hứa Hoắc trước đây đúng là như vậy. Khi đó uống thuốc xong, cơ thể bà có chuyển biến tốt đẹp rõ rệt, thế nhưng chỉ một năm sau lại đột ngột qua đời một cách kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!