Khi Vu Hạ Khôn định thần lại thì cả người đã quấn trong chăn bông, một người nặng trĩu nằm úp sấp trên lưng, ghé vào tai anh nói: "Tổng giám đốc Vu, anh mệt lắm hả? Em xoa bóp vai cho anh nhé!"
Nói rồi cô đứng dậy, cưỡi lên người Vu Hạ Khôn trên tấm chăn bông, siết chặt vai anh bằng cả hai tay một cách thành thạo, thực sự cứng ngắc.
-
--Đọc FULL tại ---
Vu Hạ Khôn giãy giụa muốn đứng dậy, Giản Du Du nói: "Tổng giám đốc Vu, đừng nhúc nhích, vai của anh thật sự rất cứng, hai ngày nay anh bị đau nửa đầu đúng không?"
Vu Hạ Khôn thực sự muốn đứng dậy, trong miệng quát khẽ: "Cô cút cho tôi! Làm sao cô vào được!" Nhưng cơ thể anh bị cách xoa nắn điêu luyện và chính xác của Giản Du Du làm cho vừa đau đớn vừa tê dại, không còn chút sức lực nào.
"Em đi vào. Chẳng phải do thấy anh quá mệt mỏi rồi đó sao? Đau lòng thật đó!" Cô vừa nói, hai tay hoạt động mạnh hơn, Vu Hạ Khôn bị ngạt thở trong chăn bông, không nhịn được mà ậm ừ, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng, song ngoài miệng vẫn nói: "Vào phòng người khác khi chưa được phép, cô đúng là không có chút lễ phép và học thức nào..."
Giản Du Du nghe như gió thoảng bên tai, hai tay bận rộn, miệng nhẹ nhàng dỗ dành Vu Hạ Khôn: "Thư giãn đi tổng giám đốc Vu, đừng căng thẳng, lưng anh cũng căng lắm rồi nè."
Vu Hạ Khôn chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào vô liêm sỉ nói dối hết lần này đến lần khác một cách hợp tình hợp lý như vậy, nhưng anh lại quay đầu, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nghiêm túc xoa bóp vai cho anh. Mái tóc buộc nửa vấn trên đỉnh đầu, hình tượng chẳng xinh đẹp tí nào, trông giống như một nữ đạo sĩ vậy. Trông có vẻ như cô cũng vừa mới tắm xong, trên mặt không trang điểm, trắng đến mức thái quá, ngay cả lông mày cũng có vẻ nhợt nhạt.
Nhìn như vậy thì thật sự không giống người trong trí nhớ của Vu Hạ Khôn. Người đó trong sáng và dịu dàng, nhìn mọi người với tình cảm vô hạn, so với người phụ nữ đang ngồi trên eo anh lúc này, có thể nói đó hoàn toàn là hai thái cực.
Vu Hạ Khôn mấp máy môi, vùi trong gối đầu hỏi Giản Du Du một cách mơ hồ: "Tại sao cô không trang điểm? Trông cô chẳng giống chút nào với..." với cô ấy.
-
--Đọc FULL tại ---
Giản Du Du hiểu rõ, nếu đây là nguyên thân thì nhất định sẽ cảm thấy chán nản, thất vọng. Nhưng đối với cô mà nói, đây chỉ coi như là công việc, thế là cô nói: "Giờ là buổi tối mà, buổi tối thì con gái phải tẩy trang, nếu không sẽ rất có hại cho da. Tổng giám đốc Vu, anh sờ vào sẽ không còn mịn màng nữa đâu. Để sáng mai trang điểm lại là được rồi, tổng giám đốc Vu thích kiểu gì thì ngày mai em sẽ trang điểm thành thế ấy."
Đại gia chủ yếu là ngắm mặt của cô nên hiển nhiên Giản Du Du rất sẵn lòng đồng ý loại yêu cầu này.
Vu Hạ Khôn quả thực là không nói nên lời: "Ai thèm sờ cô?!"
Giản Du Du ngân nga mơ hồ: "Đây không phải là chuẩn bị cho tương lai sao? Lỡ như ngày nào đó anh muốn sờ thì sao chứ? Vả lại để lớp trang điểm trên mặt trong thời gian dài thì sẽ bị mụn, ảnh hưởng đến việc thưởng thức khuôn mặt này của tổng giám đốc Vu, đúng không? Đêm nay anh ngắm tạm đi, hoặc là anh đừng ngắm nữa, cứ coi em như một cô bé trong tiệm massage là được rồi mà."
Trong lúc nhất thời thế mà Vu Hạ Khôn không biết phải nói gì, lại còn cô bé trong tiệm massage nữa chứ, từ đó đến giờ anh chưa từng đi tới những chỗ đó bao giờ.
Chỉ có điều, Giản Du Du nói sẽ không cho anh ngắm khiến anh không kìm được quay đầu lại liếc nhìn. Giờ phút này trên mặt cô không hề có một nụ cười giả dối, lông mày trên khuôn mặt trắng nõn nhợt nhạt, ngay cả đôi mắt cũng không phải đen tuyền, ấy vậy mà khiến người ta có cảm giác thờ ơ.
Vu Hạ Khôn nghĩ đến tính cách lươn lẹo của người phụ nữ này, chỉ cho là mắt mình vụng về, đâu ra nhìn thấy cái gì mà thờ ơ trên gương mặt cô chứ.
Người ta không biết, vào một thời điểm nhất định, ánh sáng lóe lên trong đầu của một người sẽ chuẩn xác vô cùng. Rất lâu sau này, Vu Hạ Khôn sẽ hối hận vì hôm nay không tin vào trực giác của mình.
Tâm sinh tướng, câu này từ bao đời nay truyền lại, quả không phải là không có đạo lý.
Anh dần dần hoàn toàn thả lỏng, Giản Du Du lấy chăn bông ra khỏi người anh, trực tiếp cưỡi lên eo anh rồi đánh vào lưng anh. Anh chỉ ậm ừ không nhúc nhích.
Vừa thả lỏng cơ thể, thân thể đang cố chống chịu với sự mệt mỏi thời gian dài dần dần bị kéo vào trạng thái mê man, Vu Hạ Khôn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại ngủ thiếp đi trong tình trạng có người khác cưỡi trên người mình, còn ngủ rất sâu.
Giản Du Du nhận thấy anh đã ngủ, xoa bóp đến mức tay chân đã mỏi nhừ, nằm bên cạnh Vu Hạ Khôn mà búng tai anh. Thấy anh không có phản ứng, ngủ say như chết, bấy giờ cô mới khe khẽ lẩm bẩm thở dài: "Kiếm tiền thật khó mà..."
Cô xoa xoa cánh tay mỏi mệt của mình, đứng dậy khỏi giường. Sau khi ra khỏi giường, cô đắp chăn cho Vu Hạ Khôn, tắt đèn rời khỏi phòng anh và trở về phòng của mình.
Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau, Vu Hạ Khôn thức dậy với trạng thái tinh thần thoải mái, còn ngủ lâu hơn bình thường một tiếng. Dù sao thì anh vẫn còn trẻ, sự mệt mỏi mấy ngày nay chỉ qua một đêm đã được bổ sung trở lại.
Anh đứng lên theo thói quen và chuẩn bị ra ngoài tập thể dục nhưng thời tiết hôm nay không tốt, trời nhiều mây. Khi Vu Hạ Khôn mặc đồ thể thao bước ra thì bên ngoài bắt đầu có mưa phùn rất nhẹ.
Giản Du Du đứng trên lầu nhìn thấy Vu Hạ Khôn ra cửa chạy bộ, nhìn thời gian. Giờ là sáu giờ ba mươi phút sáng. Cô cũng đứng dậy, tùy tiện mặc một chiếc váy, nguyên nhân không có quần thích hợp để tập thể dục, lục lọi trong góc tủ mãi mới lấy ra được chiếc váy này. Tuy chiếc váy thể thao này hơi ngắn một chút nhưng tốt xấu gì còn có thêm một chiếc mũ, bên ngoài trời mưa, đúng lúc cô có thể đội mũ vào.
Tối hôm qua, cô đã cẩn thận nghiên cứu cốt truyện, mặc dù nguy cơ tạm thời giải trừ nhưng để hoàn thành cốt truyện trong tương lai, nhiệm vụ đầu tiên của cô bây giờ là phải tìm lại ấn tượng tốt của Vu Hạ Khôn với mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!