Chương 47: Lấy thân báo đáp đi

Đối với lời nói này của Vu Hạ Khôn, Giản Du Du chỉ trầm tư một lúc rồi bình luận: "Lẳng lơ."

-

--Đọc FULL tại ---

Lúc mà lần đầu tiên Vu Hạ Khôn nghe được câu này dùng trên người anh thì rất khiếp sợ, nhưng bây giờ thì có thể mặt không đổi sắc tiếp thu toàn bộ.

Cuối cùng hai người lái chiếc xe đã chạy loanh quanh trong rừng cây ra ngoài, lên đường đi đến nông trại để ăn.

Vu Hạ Khôn rất ít khi ăn ở bên ngoài. Sau khi vào trong quán ăn nông trại, cho dù anh có cố gắng khống chế biểu cảm thì Giản Du Du cũng nhìn ra gương mặt anh tràn đầy ghét bỏ.

Vì vậy khi người ở nông trại hỏi có ở trọ hay không thì Giản Du Du đã nói: "Không cần. Tôi ngửi được mùi ngô, bánh nướng à, cho tôi hai cái. Tôi ăn ở đây, ăn xong thì đi, ở không được vì mai còn có chuyện." Giản Du Du chỉ một gốc cây chết khô ở sân ngoài cổng rồi nói.

Người phụ nữ buộc tạp dề lên rồi gật đầu, nói vang dội: "Có cần ít dưa muối đặc biệt không? Hôm nay hầm gà cách thủy, gà hoa lau thuần chủng tự nuôi, hai trăm một con, muốn gói nó lại không?"

Giản Du Du lại lắc đầu: "Không cần, không ăn ở chỗ này mà mang về thì không thơm nữa. Hai cái bánh nướng, mang thêm chút dưa muối."

Người phụ nữ hơi thất vọng, nhìn hai người ăn mặc sang như vậy còn tưởng rằng hôm nay có thể bán được gà. Những người trong thành phố đều yêu thích món gà bản địa nông trại hầm cách thủy của họ, mỗi lần chào hàng thì đều bán được, ai biết hôm nay lại đụng phải hai người không muốn mua.

-

--Đọc FULL tại ---

Người phụ nữ quay người đi vào nhà, Giản Du Du ngồi xuống gốc cây ở cửa, nhìn xung quanh một vòng. Trong sân nuôi rất đầy đủ, nào gà nào vịt nào ngỗng. Nhà ở nơi này đều dựa núi, diện tích đất rộng, chỉ là tường viện rất dài, coi như tiêu chuẩn nhà nông thôn.

Trang trại nơi này đều là do nông dân chăm sóc, Vu Hạ Khôn dẫn Giản Du Du đến ngôi chùa xem như nổi tiếng, rất nhiều người khi đến nơi này đều thử qua đồ ăn nông thôn. Đó là vị cơm nhà rất thuần túy, tiệm cơm cũng không cố gắng thêm hương vị chế biến. Qua thời gian cũng dần trở nên nổi danh, rất nhiều khách dã ngoại đều đặt chân đến nơi này.

Nhà mà Giản Du Du bước vào cũng không tệ, là nhà ngói ba gian. Ngoài vách tường khảm gạch hoa hòe hoa sói, bên trên lại vẽ bốn mùa xuân hạ thu đông. Nhưng mà hai người tới đây chủ yếu là vì ngôi nhà này nhìn sạch sẽ.

Nhưng Vu Hạ Khôn vẫn không dựa vào bất cứ đâu mà đứng giữa sân nhỏ, Giản Du Du vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh thì cũng biết rằng anh ghét bỏ gần chết, thế mà anh vẫn nói với Giản Du Du: "Đi vào nhà ăn đi, có lẽ họ có chuẩn bị bàn cho khách đấy."

Giản Du Du bĩu môi: "Vào nhà thì anh chịu ăn à, bánh kếp cắt mất cuống họng quý giá của anh đấy. Đứng đây chờ tí đi, em ăn lót dạ một miếng rồi đi, lúc trở về Châu Ninh cũng không quá muộn."

Vố bởi vì để phối hợp với Giản Du Du nên Vu Hạ Khôn miễn cưỡng bản thân mình, khi nghe vậy thì cũng ngậm miệng lại. Người phụ nữ trung niên cầm túi nhựa đựng bánh kếp đi ra, trong túi nhựa còn có mấy củ dưa muối. Giản Du Du nghĩ rằng tốt xấu gì người ta cũng cho cô cái chén, nhưng mà bọc nilon cũng ổn thôi, ngược lại chén thì không đảm bảo vệ sinh.

Vu Hạ Khôn nhìn thấy cô gặm bánh kếp, nóng đến nỗi hít hà. Anh hiếu kỳ vì sao lần nào cô ăn cái gì nhìn cũng ngon như vậy. Không phải anh chưa từng ăn qua món này, anh hay đến mấy nhà hàng đặc sản, biết rõ hương vị đó như thế nào thì lại càng không hiểu tại sao Giản Du Du có thể cầm bánh kếp gặm giống như là chạy nạn như thế.

Vu Hạ Khôn nhịn không được hỏi: "Hồi nhỏ em sống không tốt à?"

Giản Du Du tạm dừng. Cô hơi khát nhưng cũng không phiền người ta rót nước cho cô, nghe xong lời nói của Vu Hạ Khôn thì cố gắng nuốt bánh kếp trong miệng xuống, trả lời: "Không phải anh điều tra ngọn nguồn của em rồi à, giờ còn không biết em hồi nhỏ?"

Nói thì nói như thế nhưng Vu Hạ Khôn vẫn im lặng nhìn cô. Giản Du Du nhớ tới việc mình biến mất trong không khí còn chưa giải thích cho anh, hơn nữa cô ở thế giới này chưa từng trở lại gia đình thiết lập ban đầu, thật sự rất giống giả.

Cô do dự một chút, cầm bánh kếp lên cắn một cái sau đó liếc nhìn Vu Hạ Khôn, cuối cùng cũng thở dài nói ra: "Đúng vậy đó. Rất không tốt luôn, nếu không thì em cũng không vì tiền mà lừa gạt tình cảm của anh, anh nói đúng không."

Khi cô nói như vậy thì Vu Hạ Khôn cũng chọn lọc bỏ qua câu "vì tiền lừa gạt tình cảm" của cô, ngược lại thì đau lòng cho cô.

Có lẽ do ánh mắt thương tiếc của anh quá rõ ràng, da đầu của Giản Du Du run lên, cô vuốt vuốt cái mũi: "Cũng không thảm lắm, chỉ..."

"Chừng nào anh mới đụng đến Hướng Bân?" Thật sự Giản Du Du không biết phải nói như thế nào. Khi còn bé cô tuyệt đối không hề khổ, tuy quý bà Thẩm Nguyệt rất nghiêm khắc nhưng ông Giản An Chí lại cực kỳ dịu dàng, tính cách hai người bổ sung cho nhau nên trong nhà chưa từng cãi lộn, hơn nữa Giản Du Du cũng biết rằng, tuy họ không nói ra nhưng trong lòng rất yêu thương cô.

Tình yêu luôn không thể giấu được, cô có thể cảm nhận được trong những chuyện nhỏ nhặt. Thậm chí cô còn cảm thấy, dù cho cả đời này cô không hiểu chuyện, không trưởng thành thì cũng không bị ba mẹ ghét bỏ đâu.

So với Giản Du Du thì Vu Hạ Khôn mới chính là đứa con thiếu thốn sự dịu dàng và chăm sóc của gia đình. Nếu không thì anh cũng không dễ dàng trầm mê vào mối quan hệ thiết lập giả dối của Giản Du Du như thế, còn có xu hướng không cách nào tự kiềm chế nữa.

Cách cô chuyển chủ đề quá ngượng nên Vu Hạ Khôn cũng biết cô không muốn đề cập đến. Anh nhìn sâu vào cô rồi hỏi: "Em muốn anh xử tên đó như thế nào? Xử công ty của nhà anh ta, hay chỉ xử anh ta? Làm tới mức độ nào?"

Giản Du Du gặm bánh kếp sửng sốt, không nghĩ tới mình có nhiều lựa chọn như vậy, thế nhưng cô suy nghĩ nhanh rồi nói: "Làm theo anh là được. Nhà anh ta cũng không liên quan gì, mức độ thì... thân bại danh liệt đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!