Chương 43: (Vô Đề)

Giản Du Du bị gặm đến mức cáu giận, không phải là cô không nghĩ tới lúc gặp Vu Hạ Khôn sẽ như thế nào, dù sao đây cũng là một thế giới, con người ta đã xui xẻo rồi thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng, từ nhỏ đến lớn cô không phải là người hay gặp may mắn, bởi vậy nên cũng coi như là có chuẩn bị cho chuyện này.

Chỉ là sự chuẩn bị của cô đều là làm thế nào để giải thích nguyên nhân biến mất không còn tăm hơi, huống hồ Giản Du Du cho rằng, cứ xem như Vu Hạ Khôn có tìm cô thì chắc cũng là gọi đạo sĩ đến giết cô, giết cái cốt truyện yêu nghiệt quỷ quái này.

-

--Đọc FULL tại ---

Mà rõ ràng tình huống này chênh lệch quá xa so với dự đoán, Vu Hạ Khôn thật sự bị kích thích nhưng phương hướng kích thích này lại không đúng lắm.

Giản Du Du đè lại bàn tay của anh đang làm loạn trên người mình, thở hổn hển nghiêng đầu qua, bờ môi tê dại có hơi khó dùng, cô nhấp môi hai lần, lúc này mới hắng giọng, nhỏ tiếng nói: "Anh làm gì thế, muốn làm ở chỗ này sao?"

Vu Hạ Khôn nhắm mắt lại, lúc này mới nhận ra mình thật sự quá kích động, vượt quá giới hạn rồi, chỗ nào cũng có camera giám sát, huống hồ từ trước đến nay anh chưa bao giờ là một tên khốn nạn có thể làm bậy khắp nơi.

Chỉ là anh có hơi mất kiểm soát một chút.

Vu Hạ Khôn từ từ buông lỏng sức lực kiềm chế Giản Du Du, đặt cô xuống khỏi tường, chân Giản Du du từ chạm xuống mặt đất. Vu Hạ Khôn đè lại cảm xúc của mình, đưa tay hơi run rẩy ra sau lưng, kéo dài một chút khoảng cách với Giản Du Du.

Chỉ có đôi mắt là nhìn cô không xê dịch chút nào, Giản Du Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, sửa sang lại váy của mình, cúi đầu không nhìn Vu Hạ Khôn, đầu óc cô rối bời, cố nghĩ xem nên ứng phó với chuyện kế tiếp như thế nào.

Cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, nhất định phải mau chóng về nhà nhưng dường như bây giờ trông Vu Hạ Khôn cũng không có vẻ gì là sợ hãi tránh xa cô vì sự kiện biến mất đột ngột một cách thần bí kia cả, hình như lại còn nghiêm trọng hơn so với lúc trước, chuyện này đã mấy tháng rồi, sao vẫn chưa quên cô đi nhỉ?

-

--Đọc FULL tại ---

Giản Du Du không khỏi cắn môi, chỉ ngủ vài lần mà thôi, sao cái người này lại cứng đầu như vậy, nói không chừng anh cũng không ở bên cạnh Hoắc Kiểu Nguyệt. Vì sao? Hoắc Kiểu Nguyệt không thơm sao? Nếu cô mà là đàn ông thì chắc chắn sẽ muốn Hoắc Kiểu Nguyệt đấy!

Giản Du Du không nói lời nào, Vu Hạ Khôn cũng không nói lời nào, một lúc lâu sau góc này cũng không có ai đi qua, hô hấp của hai người đều dần dần bình tĩnh lại, ánh đèn dây tóc chiếu vào hai người đang cúi đầu, nhưng là một người cúi đầu nhìn mặt đất, một người cúi đầu nhìn người đang nhìn mặt đất.

Bầu không khí vờn quanh hai người này rất lạ nhưng lại lộ ra sự ấm áp khó có thể diễn tả thành lời.

Một hồi lâu sau, Vu Hạ Khôn mới mở miệng nhưng lúc này đây, anh không hỏi Giản Du Du đi đâu, cũng không hỏi người vừa rồi là ai, càng không hỏi lúc trước cô đột nhiên biến mất như thế nào, chỉ nói, "Theo anh về nhà đi."

Về nhà với anh.

Lại là câu này.

Vốn là trong đầu Giản Du Du toàn là lời ngụy biện và biện pháp để thoát thân, nghe được câu này thì lại lập tức tan biến hết cả, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hạ Khôn.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe Vu Hạ Khôn nói câu này, lần trước cô nhảy xuống từ trên thuyền, không biết dùng lý do gì để giải thích, bởi vì vòng vo thế nào cũng có vẻ vụng về, Vu Hạ Khôn cũng không hỏi tận gốc rễ, sau khi nghe cô bịa đặt và rớt nước mắt giả dối thì đã dễ dàng cho qua. Khi biết cô còn sống, anh không chất vấn hay trách móc một câu nào, cũng chỉ bước tới muốn Giản Du Du về nhà với anh.

Giản Du Du chưa từng xem thế giới này là hiện thực, chưa từng xem người nơi này là người sống thật sự, bởi vậy nên cô có thể tấn công, lừa gạt mà không hề để ý bất cứ điều gì, lúc rời đi cũng không hề lưu luyến.

Nhưng giờ phút này, cô lại hơi không đành lòng.

Không đành lòng nhìn Vu Hạ Khôn dùng dáng vẻ và biểu cảm này, đè nén chua xót nói những lời như thế.

Quá hèn mọn, cũng quá chân thật, tuyệt đối không thích hợp với thiết lập tổng giám đốc độc tài chảnh choẹ lạnh lùng, không thích hợp với "người giả" trong thế giới.

"Cần gì phải vậy chứ, tổng giám đốc Vu." Giản Du Du nhìn anh, nhẹ giọng mở miệng: "Đừng như vậy, chẳng qua em chỉ là... chỉ là một tình nhân nhỏ mà thôi, anh động một ngón tay là loại phụ nữ như em người trước ngã người sau lên, anh đừng làm loạn."

Giản Du Du muốn nở một nụ cười như mình chẳng thèm để ý nhưng nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Vu Hạ Khôn thì lại cười không nổi.

Cô còn nói thêm: "Chẳng qua em chỉ là thế thân của chị Hoắc Kiểu Nguyệt, hiện tại chị ấy đang ở bên trong, tại sao anh lại bỏ lại chị ấy mà dây dưa không rõ với em? Đây không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?"

Vu Hạ Khôn bước về phía cô một bước, Giản Du Du lùi về phía sau một bước, tựa vào tường, không thể lui nữa, nhíu mày đối mặt với Vu Hạ Khôn, thậm chí trong lòng cô hơi giận, Vu Hạ Khôn không nên có biểu hiện như thế này.

Vu Hạ Khôn nghe Giản Du Du nói, cũng không nhúc nhích cơ mặt một chút nào, mấy tháng nay, anh tưởng tượng ra một ngàn loại cảnh tượng gặp lại Giản Du Du và những lời họ sẽ nói với nhau nhưng không có một kiểu nào giống với tình huống trước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!