Khi có vài nguyện vọng cấp bách không thể đạt được, con người ta sẽ bỏ qua nhân tố trí mạng hơn, tựa như giờ phút này, thậm chí Vu Hạ Khôn còn cảm thấy, chỉ cần Giản Du Du xuất hiện, cho dù dáng vẻ của cô giống như ác quỷ đòi mạng trong phim truyền hình, anh cũng sẽ không bỏ chạy.
Nhưng anh đã chờ đợi trong phòng cả đêm, ban đầu là đứng, sau đó là ngồi rồi lại nằm trên giường của mình, ngay tại nơi Giản Du Du biến mất, nỗi sợ hãi trong lòng đã bị choáng ngợp bởi tâm trạng muốn nhìn thấy cô, thậm chí anh đã không còn sợ nữa.
-
--Đọc FULL tại ---
Nhưng phần lớn thời gian thì chuyện trên thế giới này đều sẽ không theo ý muốn của con người, nhất là khi Giản Du Du không phải là người của thế giới này, cô cũng không phải là cô hồn dã quỷ gì đó vẫn còn tâm nguyện chưa dứt. Việc cô có thể biến mất không còn tăm hơi và xuất hiện, tất cả đều là dựa vào cô có một quyển sách có thể kết nối giấc mộng.
Mà bây giờ cô hoàn toàn không thể xuất hiện trước mặt Vu Hạ Khôn. Quyển sách vô cùng thần kỳ kia, khi Giản Du Du hoàn thành nhiệm vụ rồi đem tiền về, đồng thời là lúc nó mất đi giá trị lợi dụng thì đã bị ném vào góc cho hít bụi.
Giản Du Du tuyệt đối không thể biết ở một thế giới khác, Vu Hạ Khôn đang thức trắng đêm chờ cô, tìm cô, nhớ cô.
Ở thế giới của mình, cô sống vô cùng tốt, dùng phần thưởng vẫn chưa được đổi kia, đổi lấy vé số trúng thưởng, hợp lý hóa toàn bộ số tiền cô nhận được. Bây giờ cô là một người may mắn trúng xổ số. Trước khi số tiền "trúng thưởng" của cô bị bà Thủy Nguyệt tịch thu thì cô đã vội vàng mua một cửa hàng mà cô và Biện Hạ thấy vừa mắt, đã bắt tay vào trang trí, còn mua rất nhiều máy móc chuyên chế tạo các món đồ nhỏ, khoảng cách chạm đến cuộc sống trong mơ ước của cô và Biện Hạ cũng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.
Về phần Vu Hạ Khôn, thỉnh thoảng Giản Du Du cũng sẽ nhớ tới anh, khi đi trên đường nhìn thấy người đàn ông có dáng người không tệ lắm cũng sẽ vô thức so sánh với Vu Hạ Khôn.
Mặc kệ như thế nào, kết luận chính là, người trong hiện thực hoàn toàn không có cách nào so sánh được với Vu Hạ Khôn trong sách. Ở trước mặt Vu Hạ Khôn, có thể Giản Du Du sẽ bị sắc đẹp làm mờ mắt nhưng ở trong hiện thực này, hiện tại cô nhìn người đàn ông nào thì cũng đều là Tứ Đại giai không*.
*Tứ Đại giai không đạo Phật là giáo lý dẫn dắt chúng sinh nhận thức sự hư ảo, giả tạm của thế giới vật chất. Ta phải tự thức tỉnh bản thân, tu tâm dưỡng tính, phát huy vô lượng để tìm tới sự an lạc thật sự, khiến tâm thanh tĩnh, sáng suốt và an yên.
-
--Đọc FULL tại ---
Trước kia, khi gặp được người nào trông đẹp đẹp thì Biện Hạ đều sẽ ở bên cạnh thảo luận với cô, Biện Hạ luôn dùng một ánh mắt của người từng trải để phê phán kiểu người mà Giản Du Du thích, đều là đẹp mắt "khó dùng".
Nhưng dạo gần đây, Biện Hạ phát hiện, Giản Du Du không chỉ không thảo luận với cô ấy, thậm chí nhìn thấy ngôi sao mình thích rất nhiều năm trên TV cũng không thèm liếc mắt một cái.
Tâm lặng như nước, tựa như sư tăng ngồi thiền.
Hôm nay, hai người ngồi trên sofa xem TV trong cửa hàng vẫn còn chưa trang hoàn xong xuôi, Giản Du Du cầm điều khiển từ xa, ấn tới ấn lui, nhảy qua một tiết mục tuyển chọn vũ đạo, dừng lại ở kênh đang chiếu phim hoạt hình Chú Gấu Boonies.
"Đầu trọc* có đẹp hơn mấy bé tiểu thịt tươi không?" Biện Hạ cướp lấy điều khiển từ xa, chuyển lại kênh, Giản Du Du thờ ơ nhìn thoáng qua, không hứng thú gì nhiều, đưa tay chỉ vào TV: "Cậu nhìn xem, cái chân kia xấu gớm, cái cằm đó bị gì vậy? Vừa nhìn là biết giả rồi, còn có khóe mắt người kia kìa, thiếu chút nữa là mở ra luôn rồi, ánh mắt của cậu thật sự không ổn, cậu xem đi, mình đi làm cái này đã."
*Trong phim hoạt hình Chú Gấu Boonies có bác thợ săn đầu trọc
Biện Hạ khẽ nhếch miệng "a" một tiếng rồi nói, "Mình thấy cũng được lắm mà, trẻ tuổi tươi mơn mởn, trước kia không phải cậu suốt ngày hét chói tai anh ơi anh ơi sao? Sao đột nhiên ánh mắt lại cao như vậy?"
Trong lòng Giản Du Du nói thầm, nếu cậu đã gặp qua trân châu thật sự thì cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mắt cá kém chất lượng, nhưng cô đã nhắc tới chuyện trong mộng với Biện Hạ hai lần rồi, Biện Hạ đều thật sự cảm thấy cô nằm mơ. Giản Du Du muốn chia sẻ nhưng sau đó cẩn thận ngẫm lại, chuyện bản thân mình chưa từng trải qua thì có mấy ai có thể tin tưởng được chứ.
Cô không thể nói ra trong mộng cô đã từng ngủ với người cực phẩm như thế nào, đành phải nói: "Bây giờ mình cũng là một phú bà, chờ mình khởi nghiệp thành công, mình muốn một hơi bao nuôi mười cậu thanh niên trẻ đẹp thuần khiết tự nhiên!"
Biện Hạ nghe vậy thì phụt cười: "Cậu bao mười tên để giúp mẹ cậu bưng bún gạo à?"
Giản Du Du liếc xéo Biện Hạ một cái, "Đừng tưởng rằng mình còn rất thuần khiết, mình đã không còn là mình của trước kia!"
"Thế nào? Mấy tên bạn trai hotboy trường, hotboy lớp khi đó bị cậu dọa chạy bây giờ tỉnh táo lại rồi về tìm cậu à?" Biện Hạ ngạc nhiên nói.
Giản Du Du bĩu môi không lên tiếng, "Mình thật sự cảm ơn bọn họ có mắt không biết trân châu!"
Biện Hạ "xí" một tiếng, tiếp tục xem TV, Giản Du Du đi vào trong, ngồi trên bàn điều hành, đổi một cặp kính rồi đeo lên, nhanh chóng tập trung vào việc chế tác những thứ cô thích.
Tiệm ăn nhà cô cần được mở rộng, thật ra thì bà Thủy Nguyệt vẫn luôn muốn mở rộng, chỉ là tiếc tiền thôi, mà Giản Du Du đột nhiên "trúng số", ngoại trừ mua nhà cửa và mua đồ đạc ra thì còn lại Giản Du Du đều giao cho bà Thủy Nguyệt quản lý, cuối cùng thì bà cũng chịu tuyển nhân viên cho cái tiệm nhỏ nhà mình.
Mà bây giờ Giản Du Du một lòng một dạ vì cửa hàng nhỏ của cô, cho dù thỉnh thoảng nhớ tới Vu Hạ Khôn như vừa rồi thì cũng sẽ không buồn khổ gì nhiều. Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị sẵn sàng chia tay bất cứ lúc nào, cho nên đối với Giản Du Du mà nói, chuyện này giống như một ngày nắng trong dự báo thời tiết, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Cô phóng khoáng như vậy, thậm chí là vô cùng hài lòng, cầm tiền sống cuộc sống cá muối như mình mong ước từ nhỏ đến lớn, ngay cả bà Thủy Nguyệt cũng không ép cô nhất định phải làm công việc gì cả, quả thực rất vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!