Vu Hạ Khôn run rẩy mở miệng lặp lại chuyện Giản Du Du biến mất khỏi vòng tay anh lại một lần nữa. Vu Minh Trung càng nghe càng nhíu chặt lông mày nhưng anh ta không bị lời miêu tả của Vu Hạ Khôn làm cho sợ hãi mà là nghiêm túc nói.
-
--Đọc FULL tại ---
"Tiểu Khôn, gần đây em có nằm mơ không?"
Vu Minh Trung đột nhiên hỏi câu này khiến Vu Hạ Khôn sửng sốt, ngay sau đó, vẻ hoảng sợ trên mặt anh tan đi một ít, khẽ cười một tiếng, nhìn Vu Minh Trung rồi nói, "Anh cảm thấy em đang nói dối giống như khi còn bé?"
Vu Hạ Khôn đứng lên, dáng đứng thẳng tắp, trừng mắt nhìn Vu Minh Trung nói: "Tinh thần của em không có vấn đề, khi còn bé cũng không có vấn đề!"
Sau khi nói xong, anh bỏ Vu Minh Trung lại, đi thẳng ra khỏi công ty.
Vu Minh Trung từ phía sau gọi Vu Hạ Khôn nhưng anh cũng chẳng thèm quay đầu lại, Vu Minh Trung cảm thấy thất bại, thở dài ngồi ở trên ghế, biết mình chạm vào cái vảy ngược của Vu Hạ Khôn nhưng chuyện Vu Hạ Khôn nói thật sự quá hoang đường.
Vu Minh Trung không khỏi nghĩ đến Vu Hạ Khôn hồi còn bé, anh đi theo một đám trẻ con lên núi chơi, biến mất khỏi nhân gian suốt mười ngày. Sau khi trở về thì cứ luôn chắc chắn là mình đã đến một thế giới khác, ở cùng một bé gái hơn mười ngày, bé gái kia còn có thể xuyên qua xuyên lại hai thế giới...
Lúc ấy dẫn Vu Hạ Khôn đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói đây có thể là ảo giác sau khi anh gặp nguy hiểm lúc ở một mình, tiềm thức bịa ra ảo giác cho anh, lúc ấy Vu Minh Trung đau lòng, vừa tự trách mình lại vừa khổ sở. Tinh thần Vu Hạ Khôn hoảng hốt rất lâu, còn muốn trở lại nơi đó cảm tạ ơn cứu mạng của "bé gái" kia.
Lúc ấy, Vu Minh Trung đã thương lượng với bác sĩ rất lâu mới lập kế hoạch trị liệu, đó chính là tiến hành trị liệu thôi miên nhân vật được bịa ra từ trong tiềm thức của anh và người bị liên lụy trong trí nhớ hiện thực.
-
--Đọc FULL tại ---
Bác sĩ tâm lý kia vô cùng có uy tín, bác sĩ nói nếu không điều trị thì căn bệnh này sẽ dễ dàng khiến Vu Hạ Khôn bị tâm thần phân liệt vì suy nghĩ quá mức, thậm chí sẽ sinh ra nhân cách thứ hai để bảo vệ mình.
Lúc ấy Vu Hạ Khôn còn nhỏ như vậy, vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô, sao Vu Minh Trung nỡ nhìn thấy anh còn nhỏ mà đã biến thành tâm thần phân liệt, cuối cùng vẫn đồng ý với phương pháp trị liệu mà bác sĩ đưa ra.
Kết quả không thể xem như thành công hoàn toàn, vì tuy rằng Vu Hạ Khôn liên hệ nhân vật trong tưởng tượng với nhân vật ngoài đời với nhau nhưng trong trí nhớ vặn vẹo bị cố ý tạo ra vẫn có rất nhiều chuyện không thể giải thích, ví dụ như dưới tình huống không có nước và thức ăn thì một đứa trẻ dựa vào đâu mà có thể sống được nhiều ngày như vậy?
Mỗi lần Vu Minh Trung cố gắng dựa theo đề nghị của bác sĩ tâm lý, tìm mọi cách hợp lý hóa ký ức của Vu Hạ Khôn thì trước sau Vu Hạ Khôn luôn cho rằng lúc đó Hoắc Kiểu Nguyệt đi chơi với anh đã đưa thức ăn cho anh.
Mà Vu Minh Trung không thể không bởi vì chuyện này mà cất công đi nói chuyện với Hoắc Kiểu Nguyệt vài lần, may mắn là Hoắc Kiểu Nguyệt không ngại, cũng bởi vậy mà Vu Minh Trung vô cùng săn sóc nhà họ Hoắc, không nghĩ tới sau này Vu Hạ Khôn lại bởi vì kí ức bịa đặt khi đó mà thích Hoắc Kiểu Nguyệt và chuyện giữa Hoắc Kiểu Nguyệt và anh ta lại làm cho Vu Hạ Khôn đau lòng.
Vu Minh Trung ngồi trên sofa, nhéo nhéo mi tâm, bác sĩ kia nói loại thôi miên lừa gạt này không thể duy trì cả đời. Vu Minh Trung nghĩ, đợi đến khi tâm trí Vu Hạ Khôn trưởng thành, có lẽ sẽ không khó để tiếp nhận đến vậy, khi đó chắc là anh cũng đã có năng lực phân biệt sự thật và hư ảo.
Mấy năm nay Vu Hạ Khôn vẫn rất tốt, Vu Minh Trung không ngờ anh lại phát bệnh đột ngột như vậy, anh ta ngồi ở văn phòng thật lâu, gọi vào số điện thoại đã nhiều năm không gọi tới.
Mà Vu Hạ Khôn bị cho là lại phát bệnh đã tự mình đến khách sạn ở, không trở về nhà họ Vu. Anh không dám trở lại phòng của mình nữa. Loại chuyện này, cho dù là ai gặp phải thì cũng sẽ sợ tới mức gần chết, đây là bản năng của con người, khiếp đảm và tránh né đều là bản năng tự bảo vệ mình của nhân loại, không liên quan đến bất kỳ tình cảm nào.
Vu Hạ Khôn khóa cửa khách sạn lại, lúc tắm rửa vẫn không dám nhắm mắt, ngay cả ngủ cũng không dám tắt đèn, vừa nhắm mắt lại thì đều là căn phòng ảm đạm tối hôm qua, không hiểu sao người lại biến mất, còn có tiếng sấm liên tục không ngừng bên ngoài cửa sổ.
Cả đêm anh ngủ vô cùng bất an, điều này dẫn đến trạng thái tinh thần ngày hôm sau vô cùng kém cỏi, ban ngày Vu Hạ Khôn vùi đầu vào công việc, mỗi khi màn đêm buông xuống, chính là lúc anh bị tra tấn tàn nhẫn nhất.
Vu Minh Trung lại lần nữa trì hoãn thời gian về nước, hơn nữa còn lặng lẽ hẹn gặp bác sĩ tâm lý kia, chỉ là anh ta không nói cho Vu Hạ Khôn biết. Anh ta bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng thu thập được vài thứ, vào một buổi trưa, anh ta nện chúng xuống bàn làm việc của Vu Hạ Khôn.
"Nhìn xem đi, em nói cô ta biến mất không còn tăm hơi nhưng cô ta cầm tiền của em, mặc kệ cha mẹ mình rồi ra nước ngoài." Lúc vừa tra ra được những dấu vết này, thật ra Vu Minh Trung cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm, có bằng chứng thực tế, lúc này đây tâm lý của Vu Hạ Khôn cũng hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn sẽ không dễ dàng dao động như vậy nữa.
Vu Hạ Khôn ngẩng đầu lên từ trong một đống văn kiện, quầng thâm mắt xanh đen, hốc mắt đỏ bừng, thậm chí ngay cả áo sơ mi cũng xuất hiện nếp gấp, cả đời Vu Hạ Khôn chưa từng chật vật như vậy, Vu Minh Trung nhìn thấy anh như thế này thì thật sự rất lo lắng.
Nhưng một lát sau, Vu Hạ Khôn vẫn đưa tay cầm lấy văn kiện, sau khi lật xem mấy trang, anh lại buông xuống, không nhìn đến cuối cùng, Vu Minh Trung chờ anh nói chuyện, Vu Hạ Khôn lại cúi đầu tiếp tục làm việc, Vu Minh Trung ấn bả vai anh rồi nói: "Tiểu Khôn, có phải em bị cô ta lừa gạt không, em như vậy..."
"Sao anh không quay về?" Vu Hạ Khôn đột nhiên mở miệng, nhìn thẳng vào Vu Minh Trung, vậy mà ánh mắt lại có hơi lạnh lùng.
Vu Minh Trung có thể tra ra được thì đương nhiên anh cũng tra ra được, chỉ là so với Vu Minh Trung chỉ tra được hành tung của Giản Du ở nước ngoài thì thậm chí trong khoảng thời gian sợ hãi nhất ấy, anh đã xác nhận camera giám sát trong nhà.
Cửa phòng, cửa chính, chỉ thấy cô vào cửa, không có video ra khỏi cửa. Qua hai ba ngày, anh không còn quá sợ hãi, lúc xem lại thì phát hiện vừa lúc hai camera giám sát đều hỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!