Chương 4: (Vô Đề)

Biệt thự của nhà họ Vu cách đó không xa được thắp sáng rực rỡ, Giản Du Du lấy điện thoại từ trong túi xách ra. Đã hơn ba giờ đêm...

Nguyên nhân chính là do Giản Du Du không biết hơn ba giờ đêm này là hơn ba giờ đêm của ngày nào. Khi rời khỏi thế giới, cô đã quên đọc ngày trong sách.

-

--Đọc FULL tại ---

Nhắc lại cốt truyện phần này, sau màn mượn rượu tỏ tình, nữ phụ không biết lượng sức là cô đã bị đuổi khỏi xe, bị rách chân và trở về biệt thự, sau đó Vu Hạ Khôn chỉ lạnh lùng ra lệnh cho cô lên lầu.

Đúng vậy, trước khi đến, cô đã đặc biệt xem qua cốt truyện một cách cẩn thận, nhớ rằng Vu Hạ Khôn tên là Vu Hạ Khôn, không phải Hạ Vu Khôn, cũng không phải Hạ Khôn Vu.

Giản Du Du cũng đã đọc kỹ cốt truyện sau đó nhiều lần, chỉ là kiểu cốt truyện máu chó không thể máu chó hơn, nhân vật nữ phụ của cô và các nữ phụ đi theo con đường bia đỡ đạn khác cấu xé nhau vì nam chính. Nhưng câu hỏi bây giờ là cô phải làm sao để lừa gạt qua quýt cái vụ trước mắt này đây.

Chỉ có điều, kể từ khi cô quyết định quay trở lại đây, cốt truyện cũng nói với cô rằng cái chết trong thế giới nhiệm vụ không khác gì tỉnh dậy khỏi một giấc mơ trong thế giới thực. Trong lòng Giản Du Du yên tâm hơn nên cũng không do dự bên ngoài quá lâu. Cô làm cho mình trông "nhếch nhác" một chút, sau đó khập khiễng bước vào biệt thự nhà họ Vu.

Theo lý thuyết, loại biệt thự này không thể để người khác tùy tiện đi vào. Giản Du Du đã chuẩn bị sẵn sàng khi bị chặn lại thì nên nói những gì, nhưng nhân viên bảo vệ ở cửa nhìn thấy cô thì biểu cảm như thấy quỷ vậy, ở mãi trong buồng bảo vệ mà chẳng đi ra, chỉ nhìn chằm chằm vào Giản Du Du qua tấm kính của buồng bảo vệ, sau đó không biết vội vã nói gì đó với bộ đàm.

Tóm lại, Giản Du Du bước vào biệt thự vô cùng thuận lợi. Bởi vì quá nghi ngờ nên khi đi trên con đường nhỏ, cô đã quên giả vờ què chân, đi ầm ầm bước đến cửa biệt thự mới sực nhớ ra.

Cô bật camera điện thoại, kiểm tra hình ảnh của chính mình lúc này, cảm thấy hoàn mỹ rồi mới mở cửa bước vào biệt thự.

-

--Đọc FULL tại ---

Trước khi Giản Du Du bước vào, đã nhìn thấy không có ai trong phòng khách qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Cô nghĩ rằng cho dù cô đột nhiên biến mất thì Vu Hạ Khôn cũng chỉ cử một đám vệ sĩ ra ngoài tìm cô mà thôi. Cốt truyện nguyên bản còn có thể để nữ phụ đi trong bóng tối dày đặc đến nỗi rách hết cả chân, còn có thể coi trọng một thế thân được dùng tiền thuê tới để xem mặt được bao nhiêu chứ?

Bên cạnh đó, Giản Du Du vẫn chưa quên được khuôn mặt dữ tợn và bộ dạng biến thái của Vu Hạ Khôn khi để tài xế cán chết cô.

Trong lòng cô, Vu Hạ Khôn giờ đã trở thành một tên sát nhân biến thái.

Điều khác biệt duy nhất là Giản Du Du bây giờ không quá sợ hãi, bởi vì cô là Tiểu Cường giết mãi không chết.

Nhưng khi mở cửa ra, tất cả những cảnh tượng mà cô nghĩ đến như người hầu làm ngơ với cô, Vu Hạ Khôn bày ra nụ cười chế nhạo khinh thường, vân vân và mây mây. Nhưng có thể nào cô cũng không ngờ rằng khi mở cửa lại là một căn phòng đầy người, và vô số cái đầu quay ngược lại về hướng của cô.

Giản Du Du nghĩ đến trò đùa hoa hướng dương quay đầu phổ biến trên mạng. Bắt gặp nhiều gương mặt như vậy, cô vô thức thu chân bước vào cửa, đóng sầm cửa phòng khách lại.

Do dự hai giây giữa chạy và không chạy, Giản Du Du quyết định chọn vế sau, quay lại lại, mới chạy được hai bước thì chân cô trống rỗng. Cô bị hai người từ phòng khách lao ra giữ chặt, tóm lấy đưa vào trong phòng khách, tới trước mặt Vu Hạ Khôn.

Vu Hạ Khôn đã tìm Giản Du Du suốt một ngày hai đêm. Anh từ luống cuống, kinh hãi lúc ban đầu đến lo lắng như hiện tại, thậm chí ngày hôm nay, một người từ trước đến nay chưa từng nhờ ai giúp đỡ như anh đã cho người tới cục cảnh sát để hỗ trợ lập án. Tối nay là thời gian quan trọng cuối cùng để tìm người, anh thậm chí còn nghĩ đến việc người phụ nữ này biến mất trong hư không có phải là do đối thủ của anh động tay chân hay không.

Cuộc điều tra đã bắt đầu và ngay cả những nhân vật đáng ngờ cũng đã được liệt kê. Thời điểm Giản Du Du mở cửa ra, anh đang chỉ thị cho vệ sĩ của mình để họ phân công nhau đi canh chừng trước cửa những nhân vật khả nghi này...

Và bây giờ, người phụ nữ đã bốc hơi không dấu vết suốt một ngày này đột nhiên trở lại vào lúc nửa đêm, còn... chật vật như vậy. Cơn giận dữ của Vu Hạ Khôn vốn tích tụ đến điểm mấu chốt, nhưng khi nhìn thấy Giản Du Du, đầu tóc bù xù, những ngọn cỏ đầy khắp người, và cả chiếc váy dài gần như bị xé toạc như cái ổ chim, cơn giận ấy đã biến thành sự hãi hùng khiếp vía.

Đương nhiên, bộ dạng chật vật này đều là do Giản Du Du làm ra. Vì để bản thân trông có vẻ thê thảm một chút, cô vốn muốn xé rách váy một chút để dáng vẻ mình nhìn giống như là té xuống hố cây rồi bị rạch phải, nhưng ai mà biết bộ lễ phục đặt may cao cấp này còn không bằng giẻ rách của nhà các cô. Cô vừa vô ý kéo một cái đã rách quá mức, sau khi bị rách ra, phản ứng đầu tiên của cô là lấy váy che đi đôi chân dài trắng nõn đến mức chói mắt.

Nhưng cô không biết rằng dáng vẻ của cô như vậy đặc biệt khiến người ta hiểu lầm, đã thế còn bị hiểu lầm theo chiều hướng xấu.

Một người phụ nữ, ăn mặc xinh đẹp như thế biến mất vào giữa đêm, còn biết õng ẹo như vậy, một ngày sau mới xuất hiện lại mà vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo đó, lại chật vật không chịu nổi, váy cũng bị xé thành như thế này, nếu muốn mọi người không hiểu lầm cũng thật khó!

Vu Hạ Khôn đã nhẫn nhịn suốt một ngày rồi. Giờ phút này, sắc mặt anh trông như một bóng ma, cộng thêm con mắt trước đó đã bị nút áo văng vào, ở đáy mắt tụ lại một đốm máu, trông rất khủng khiếp. Nhưng khoảnh khắc anh nhìn rõ Giản Du Du, khí lạnh toàn thân tràn ra, anh đứng bật dậy từ trên ghế đẩu, đi vài bước đến bên cạnh Giản Du Du, dùng khí thế muốn chém người bất cứ lúc nào mà hỏi: "Là ai?!"

Giản Du Du bị cả phòng toàn là đàn ông nhìn chằm chằm, hơi cúi xuống ấn vào đường xẻ tà thủ công trên váy, bị Vu Hạ Khôn làm cho sợ tới mức mãnh liệt co rụt bả vai lại, trông càng đáng thương hơn.

Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt Vu Hạ Khôn càng đỏ hơn, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, anh tức giận đến mức lộ ra một nụ cười dữ tợn, dùng răng nanh cắn mạnh vào đầu lưỡi mình mới có thể miễn cưỡng duy trì lý trí. Anh thật sự không ngờ rằng ngay trong thành phố Châu Ninh, thực sự có người dám động vào người phụ nữ của Vu Hạ Khôn anh!

"Các người đi ra ngoài!" Vu Hạ Khôn rống lên, tất cả vệ sĩ trong phòng lẳng lặng rút lui. Vu Hạ Khôn đứng cách Giản Du Du không xa hít một hơi thật sâu, gân xanh trên trán giật giật dữ dội. Sau khi cắn răng, anh chậm rãi thở nhẹ ra, hỏi: "Là ai? Nó đưa cô đi đâu?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!