Lần này đổi thành Vu Hạ Khôn tê dại, thật sự tê dại, anh đứng sừng sững ở nơi đó, đứng đến khi tay chân đều tê dại, không dám nhúc nhích, ánh mắt dán chặt nhìn chằm chằm trong phòng, không dám quay đầu không dám lên tiếng, anh sợ mình vừa quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy Giản Du Du vẹo đầu và đầu đẫm máu đứng sau lưng anh, chơi đùa như ác quỷ đòi mạng.
-
--Đọc FULL tại ---
đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nỗi sợ hãi ấy tràn ngập từ trong xương cốt, phòng ngủ khép hờ, tối tăm bên ngoài cửa dường như dẫn đến bóng tối khó tả, mà tất cả mọi nơi trong phòng lúc nào cũng toát ra cảm giác không phải con người, Vu Hạ Khôn nghe được tiếng hô hấp kịch liệt và nhịp tim của mình, cảnh tượng vừa rồi quá mức siêu thực, không đến một giây, cho dù người trong lòng anh có gắn lò xo trên chân thì cũng tuyệt đối không có khả năng từ trong phòng đi ra ngoài.
Huống hồ cánh cửa kia chỉ mở ra một khe hở nhỏ, hoàn toàn không có dấu vết có người đi ra ngoài. Dưới gầm giường của Vu Hạ Khôn cũng không phải loại rỗng tuếch có thể giấu người, chăn trên giường xẹp lép, rõ ràng không có khả năng giấu người, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở tán loạn của một mình anh, còn có tiếng gió mưa sắp đến ngoài cửa sổ.
Hết thảy tựa như dừng lại, cổ họng Vu Hạ Khôn căng chặt đến mức không phát ra được một âm thanh nào. Anh giật giật khóe miệng, muốn mở miệng kêu lên một tiếng, nhưng đôi môi run rẩy nói không nên lời.
Tất cả những gì phát sinh trước mắt đã vượt qua năng lực hiểu biết và tư duy bình thường của anh.
Mà người doạ Vu Hạ Khôn gần chết
- Giản Du Du lại chợt bừng tỉnh trên giường nhà mình, đồng hồ trên tường chỉ ba giờ năm mươi lăm phút, vào thời khắc này, thời gian của hai thế giới trùng hợp một cách kỳ dị ——
Giản Du Du ngồi dậy, đồ vật trên người và trên ngực rơi xuống mặt đất đất, có sách, có túi xách, còn có túi giấy đựng quần áo mới mua.
Giản Du Du lại nhanh chóng mò mẫm trên đầu giường, sau khi tìm được kính rồi đeo lên, lúc này mới nhìn xuống đất.
Đồ đạc đều đã mang về, Giản Du Du thở phào nhẹ nhõm được một nửa rồi lại thấp thỏm, cô nhớ tới lúc cô biến mất, Vu Hạ Khôn thức dậy rồi!
-
--Đọc FULL tại ---
Giản Du Du vội vàng vén chăn xuống đất, nhặt sách lên, mở trang tiêu đề ra xem thử xem có phải cốt truyện bị ảnh hưởng gì rồi không.
Mà trong sách lại chỉ viết chúc mừng cô một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ, Giản Du Du không rõ, hỏi chính nó hoàn thành nhiệm vụ gì, câu trả lời của sách là —— thuận lợi chia tay với nam chính.
Thuận lợi chia tay?
Cứ xem là vậy đi, dù sao thì cuối cùng Vu Hạ Khôn ở thế giới kia cũng không tìm được cô, sau khi nhìn thấy cô đột nhiên biến mất, nếu không bị dọa chết, dọa điên thì cũng sẽ không muốn tìm cô nữa.
Giản Du Du lại hỏi sách —— Tôi không gây ảnh hưởng gì đến cốt truyện sao?
Sách dừng một lát mới trả lời —— Vẫn chưa phát hiện, trước mắt thì nhân vật đã hoàn thành cốt truyện thành công, cân nhắc đến việc nhân vật vẫn chưa nhận được thù lao đặc biệt trong cốt truyện nên đã được bồi thường tương ứng, sau này sẽ gửi vào thẻ ngân hàng chính chủ, hãy chú ý kiểm tra rồi nhận nha.
Đối với Giản Du Du, chuyện này chắc chắn là bất ngờ trong bất ngờ. Sau đó sách còn nhắc nhở, cô có một phần thưởng tùy chọn vẫn chưa đổi, cũng có thể đổi thành số tiền tương ứng, hỏi cô có muốn đổi hay không.
Giản Du Du từ chối, lựa chọn giữ lại trước đã.
Nửa đêm khuya khoắt, cô ngồi trên mặt đất, cẩn thận kiểm kê đồ đạc mang về lần này, trong điện thoại lại nhận được nhắc nhở của ngân hàng, kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, khiếp sợ phát hiện vậy mà lại có hơn ba mươi triệu.
Giống như nằm mơ, Giản Du Du nghi ngờ bản thân mình vốn là vẫn chưa tỉnh lại, cô nhịn không được đưa tay véo mình một cái thật mạnh, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lúc này mới phát hiện cô thật sự đã trở về hiện thực!
Cô ôm một đống đồ và điện thoại rồi vui vẻ thật lâu, dứt khoát không ngủ nữa, nhưng cũng không đứng lên rửa mặt thay đồ mà là nằm trên giường, sau khi tháo mắt kính ra nhìn thế giới mơ hồ, đắm chìm trong vui sướng, hưởng thụ niềm vui ước mơ sắp trở thành sự thật.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giản Du Du không khỏi nghĩ đến Vu Hạ Khôn lúc cô sắp rời đi, dáng vẻ bật dậy đột ngột như một cái xác sống, cô thật sự không ngờ anh lại giả vờ ngủ.
Ngẫm lại cũng thấy thật là đáng sợ, bóng ma tâm lý này lớn biết bao nhiêu...
Quả thật bóng ma tâm lý của Vu Hạ Khôn rất lớn, Giản Du Du hoàn thành cốt truyện rồi nhảy ra khỏi thế giới, thế giới của anh cũng chuyển động như bình thường, nhưng chỉ là trong chốc lát cũng đã đến ban ngày, anh miễn cưỡng đứng trong căn phòng sáng sủa của mình, mới di chuyển đôi chân tê dại, vô cùng tiều tụy, muốn lập tức chạy trốn khỏi nơi này nhưng thói quen sinh hoạt của anh không cho phép anh không rửa mặt mà đã ra ngoài, vì thế Vu Hạ Khôn cắn răng đi rửa mặt.
Anh không dám nhắm mắt lại, cố ý mở to mắt mà gội đầu. Sau khi gội xong, đôi mắt bị dầu gội đầu làm cho đỏ bừng, trong mắt còn tràn ngập tơ máu do thức đêm, trông cực kỳ dọa người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!