Chương 31: Tiền của tôi

Lần trước chuyện chiếc vòng tay của Giản Du Du đã bị điều tra ra, chính bản thân cô cũng không lấy làm bất ngờ, vì dù sao lúc làm việc này cô cũng chẳng giấu giếm, tới cả Vu Hạ Khôn cũng cảm thấy cô tiêu tiền tới mức khác thường.

-

--Đọc FULL tại ---

Nhưng sau đó chuyện khuy măng sét thì đúng thật là cô bắt đầu thử nghiệm xử lý tiền mặt, vì vậy làm cũng khá bí mật, hiển nhiên món đồ xa xỉ đó cũng không phải là lần đầu tiên bị người như cô quy đổi, nếu không cũng sẽ không ân cần cho cô mua cái hộp rỗng.

Chuyện này đã bị Vu Minh Trung điều tra ra, thật ra cũng không xem là bất ngờ, suy cho cùng bí mật là vì muốn che giấu người thường, còn lão hồ ly Vu Minh Trung này không ngốc nghếch ngây thơ như Vu Hạ Khôn, ánh mắt và lòng dạ anh ta thâm sâu có thể dọa người ta sợ mất mật, cho nên biết được mánh khóe quy đổi cất giấu này cũng không kì lạ.

Giản Du Du chỉ thấy lạ là lần này cô chỉ làm có năm mươi nghìn, năm mươi nghìn tệ, cô nghe dì Vân thuận miệng nói, một cái áo sơ mibất kỳ của Vu Minh Trung thôi mà cũng đã mấy chục nghìn rồi, chút xíu tiền này đáng để lão xấu xa hao tâm đi điều tra một chuyến sao?

Biểu hiện của Giản Du Du quá khiếp sợ, trong ánh mắt hòa lẫn với tâm trạng không kịp che giấu, Vu Minh Trung nhìn dáng vẻ cô như vậy, hừ một tiếng, cũng không kéo Giản Du Du nữa, xoay người đi về phía rừng cây.

Giản Du Du ôm cái cây kia đứng lại một lúc, ở sau lưng Vu Minh Trung nhỏ giọng thương lượng, "Anh trai, anh trai tốt bụng, tôi về phòng mình một chuyến sau đó lại đi theo anh nói chuyện, hoặc anh trai có thể đến phòng tôi uống ly trà?"

Lời này quả thật không giống lời người phụ nữ đoan chính có thể nói ra, tất nhiên là, chuyện Vu Minh Trung kéo cô vào rừng cây, cũng không giống như việc mà một người đàng hoàng có thể làm.

Thật sự thì Vu Minh Trung cũng bị từng tiếng anh trai, anh trai tốt bụng của cô dọa không nhẹ, nhưng quả thực anh ta không giống với Vu Hạ Khôn thiếu kinh nghiệm kia, vừa mới chọc một chút là đã run lẩy bẩy, anh ta đứng vững bước chân, nheo mắt nhìn Giản Du Du, "Cô muốn chơi trò gì? Về phòng gửi tin nhắn cho em trai tôi, để nó bắt gặp nói tôi quấy rối cô?"

Tâm tư Giản Du Du bị chọc thủng, chính xác thì cô nghĩ như vậy, đầu óc Vu Hạ Khôn còn chưa lòng vòng quanh co như vậy, chỉ cần để anh hiểu lầm anh trai mình không an phận với người phụ nữ của anh, "thù mới hận cũ" cộng lại, tới lúc đó cho dù Vu Minh Trung miệng lưỡi lắt léo thì một chữ Vu Hạ Khôn cũng sẽ không tin.

-

--Đọc FULL tại ---

Bây giờ chắc có lẽ anh đang ra ngoài tìm quần, nếu thật sự không tìm thấy thì chắc chắn bên trong khách sạn cũng có chuẩn bị sẵn, hoặc dứt khoát đi ra ngoài mà không mặc gì cả, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút...

Vu Minh Trung khoanh tay cười lạnh: "Đừng nghĩ chiêu trò gì nữa, chẳng qua tôi chỉ nói chuyện với cô, cô dám đi lừa người khác mà sợ tôi sao?"

Giản Du Du bị bóc trần suy nghĩ, mặt lúc trắng lúc đỏ như củ cà rốt, thầm nói tôi mà sợ anh?! Bực thật tôi mà không dọa chết được anh hả!

Vu Minh Trung nói xong, mở đèn pin điện thoại lên, đi về rừng cây một cách tự nhiên, Giản Du Du suy nghĩ một chút về năm mươi nghìn kia, nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn đi theo sau lưng Vu Minh Trung tiến vào trong rừng.

Năm mươi nghìn xấp xỉ tiền lời mà cái tiệm nhỏ của nhà cô kiếm được trong nửa năm đó nha!

Vu Minh Trung xuất phát từ tâm lý lo sợ Vu Hạ Khôn, dẫn Giản Du Du đi khá xa vào rừng, trong quần Giản Du Du dính nhớp nháp khó chịu, còn có cảm giác hơi đau âm ỉ, Vu Hạ Khôn là một con gà mờ, Giản Du Du cũng chỉ nói suông giả vờ biết kỹ thuật, hai người sáp chung một chỗ, kích động một cái là ngủ với nhau rồi, đó mà có thể là chuyện sung sướng gì kia chứ?

Tầng tâm lý của Giản Du Du lấn át sinh lý, tới bây giờ chắc Vu Hạ Khôn còn chưa có cảm giác gì, lúc làm cũng đau, nhưng mà Vu Hạ Khôn nhát gan, mới bắt đầu cũng không dám nhúc nhích lung tung, Giản Du Du lại không vùng vẫy, thật sự cảm giác xé rách tê liệt cũng không đau đớn dữ dội như trong sách viết.

Từ không dám nhúc nhích cho tới khi dám nhúc nhích, tới khi kết thúc tổng cộng là ba phút, nói chính xác thì cũng không thể nói là có lực sát thương gì, Giản Du Du nhớ lại thấy có chút cạn lời, mặc dù cô thật sự chưa làm qua, nhưng cũng biết chút kiến thức, lần đầu tiên của đàn ông thông thường rất nhanh, cho nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, ngược lại Giản Du Du cảm thấy hơi đau nhè nhẹ.

Nhưng mà vô cùng dính nhớp, hai người chẳng chuẩn bị gì, Giản Du Du cũng không sợ vì dù sao cũng chỉ là nằm mơ, không có nguy cơ mang thai.

Nhưng cô không thoải mái cho lắm nên đứng lại, nói với Vu Minh Trung vẫn đang đi về phía trước, "Anh trai, chỉ là nói chuyện mà thôi, ở đây đi, đi thêm nữa không thích hợp mấy, suy cho cùng chúng ta cũng đâu phải đi yêu đương vụng trộm."

Đời này quả thực Vu Minh Trung đã gặp không ít kiểu phụ nữ, nhưng với kiểu người không hề có tí liêm sỉ giống Giản Du Du thì đúng là lần đầu gặp phải, anh ta đứng im ngoảnh lại nhìn, sau lưng là một cái cây tương đối thấp, người này quen ra vẻ, khoanh tay tựa vào cái cây thấp bé kia, nói với Giản Du Du, "Cô qua đây, chúng ta nói chuyện."

Giản Du Du nói, "Khỏi, vẫn nên giữ chút khoảng cách, nói gì thì nói đi, dù sao người như tôi cũng chẳng còn sức chống cự." Nếu như cô có, cũng sẽ không để nảy sinh quan hệ với nam chính.

Vu Minh Trung lại bị nghẹn họng, nhưng vẫn giễu cợt cười một tiếng, "Tôi chả có tí ti hứng thú gì với dạng người như cô."

"Không có hứng thú mà anh năm lần bảy lượt nói chuyện riêng với tôi, nửa đêm canh ba còn ngồi canh tôi không ngủ?" Giản Du Du xuyên tạc sự thật, biết Vu Minh Trung phiền nhất là chuyện này, còn cố ý khiến anh ta ghê tởm, "Anh còn muốn lén lút với tôi, hành vi dụ dỗ em dâu này của anh nếu để anh Khôn biết được, tôi xem anh định làm như thế nào."

Quả nhiên Vu Minh Trung bị cô chọc tức, "Tôi dụ dỗ cô?! Cô?!"

Dù gì xung quanh cũng không có người, Giản Du Du cũng không giả vờ, hơi nhấc chân lên, cảm nhận được gió thổi qua quần mát lạnh, "Tôi, là tôi, anh không lôi lôi kéo kéo tôi, anh không dụ dỗ tôi mà nửa đêm canh ba không đi ngủ đi gặp tôi, thèm muốn chết rồi chứ gì!"

Lần trước hai người cãi nhau, tốt xấu gì Giản Du Du vẫn còn giống người, lần này hoàn toàn không làm người nữa rồi, "Anh có lời thật lòng gì cứ nói đi, dù sao tôi cũng muốn leo vào nhà giàu, nếu như anh đưa tôi năm tỷ tôi lập lập tức đá em trai anh cho anh vừa lòng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!