Buổi tối lúc Vu Hạ Khôn trở về, Vu Minh Trung mới mỏi mệt từ trên giường ngồi dậy.
Lệch múi giờ cộng thêm lạ giường, vả lại ban ngày vốn ngủ không ngon, lại nghe thêm hai cuộc điện thoại từ nước ngoài, Vu Minh Trung cơ bản vốn chẳng thể nào ngon giấc.
-
--Đọc FULL tại ---
Nhưng mà buổi tối khi ba người ngồi cùng nhau bên bàn ăn lại lộ ra vẻ vô cùng hài hòa, không thể nhận ra lúc ban ngày khi Vu Hạ Khôn đi vắng, hai người ở nhà trên thực tế đã vạch mặt nhau.
Vu Minh Trung hoàn toàn không tin những lời mà Giản Du Du nói lúc ban ngày, nếu cô thật sự thích em trai anh ta, vậy thì chắc chắn sẽ không đụng đến tiền của nó, con gái bình thường đều như vậy, càng yêu thích ai thì lòng tự trọng sẽ càng cao, nhất là kiểu con gái có hoàn cảnh gia đình như thế.
Nhưng anh ta quan sát Giản Du Du, ban ngày là người giương nanh múa vuốt chơi xỏ lá anh ta, đối với em trai anh ta đúng thật là ân cần đúng chỗ, vừa chọc cười vừa nói những lời tâm tình, nâng khuôn mặt nhỏ mỉm cười như đóa hướng dương, bám bám dính dính anh Khôn dài anh Khôn ngắn, Vu Minh Trung nghe mà muốn ê cả răng.
Nếu mà đơn thuần làm một cặp tình nhân, con mèo hoang nhỏ này không hề nghi ngờ khi vô cùng thích hợp.
Nhưng con mèo hoang là cô cứ cố chấp không cam lòng làm một cô tình nhân nhỏ, cô muốn thả dây dài câu cá lớn, lại còn vọng tưởng muốn gả cho em trai anh ta.
Vu Minh Trung không thể chỉ ngồi nhìn mà không quan tâm tới, loại con gái này tuyệt đối không thể vào nhà họ Vu được.
Nhất là khi đã trải qua chuyện lúc ban ngày, Vu Minh Trung kết luận em trai mình chắc chắn không phải đối thủ của cô gái này, anh ta ở bên này không lâu, trước khi về lại bên kia, nhất định anh ta phải tìm ra cách xử lý triệt để cô gái này.
-
--Đọc FULL tại ---
Không thể làm quá rạch ròi, không thể nhét tiền được, Vu Minh Trung đã cân nhắc đổi sang một cách thức khác, anh ta nghĩ tới Hoắc Kiểu Nguyệt ngồi cùng chuyến bay hôm đó với mình. Sau khi ăn xong cơm tối, ngón tay Vu Minh Trung hơi ngừng lại trên mảnh giấy ghi chú của Hoắc Kiểu Nguyệt, bấm nhẹ số điện thoại rồi gọi đi.
Người bên kia nhận cuộc điện thoại của Vu Minh Trung, có vẻ như rất kinh ngạc, "Xin chào?"
Vu Minh Trung khẽ thở dài một hơi, cất giọng điềm tĩnh mà hiền hòa: "Kiểu Nguyệt, là tôi, Vu Minh Trung, có thời gian ra ngoài uống một ly không?"
Bên kia như thể có tiếng của thứ gì đó rơi xuống, sau đó giọng nói của Hoắc Kiểu Nguyệt mới vang lên từ bên kia, dường như có hơi xa, "Ồ ồ được ạ, đi đâu ạ?"
Buổi tối Vu Minh Trung ra ngoài, chỉ còn lại Giản Du Du và Vu Hạ Khôn ở nhà, một cơ hội tuyệt hảo như này nhất định không thể bỏ qua, Giản Du Du bắt đầu giở quỷ kế với Vu Hạ Khôn.
"Anh Khôn, anh ở ngoài bận rộn cả ngày rồi, để em xoa bóp vai cho anh." Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn về Vu Hạ Khôn đang ngồi trên sofa, "Chúng ta cùng đến phòng anh đi."
Vu Hạ Khôn vốn không thấy mệt, hôm nay công việc không gọi là nhiều, vả lại phần lớn đều có trợ lý giải quyết, nhưng đối với kiểu ánh mắt này của Giản Du Du, sợi tóc của Vu Hạ Khôn cũng nhịn không được mà trở nên tê dại.
"Anh không đi." Vu Hạ Khôn ngồi trên sofa, Giản Du Du có kéo thế nào anh cũng không đứng dậy, "Anh cũng không thấy mệt."
"Sao anh có thể không thấy mệt chứ!" Gương mặt Giản Du Du đầy vẻ ân cần, "Ngày nào anh cũng làm việc vất vả kiếm ra bao nhiêu là tiền, anh mau đến đây em giúp anh thả lỏng..."
Cô vừa nói vừa ra sức kéo Vu Hạ Khôn, sức lực trên cánh tay cô cũng không nhỏ, Vu Hạ Khôn bị cô kéo trượt một đoạn trên ghế sofa, nằm trên tay vịn ghế sofa, liên tiếp lắc đầu, "Anh không mệt! Anh không muốn thả lỏng! Em còn như vậy anh báo cảnh sát đó!"
Giản Du Du nhịn không được mà bật cười, cô đi đến bên cạnh Vu Hạ Khôn, vươn tay ôm chầm lấy anh, "Anh Khôn ~ Anh Khôn ngoan ~ Đi thôi lên lầu nào?"
Vu Hạ Khôn dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói, "Em đừng tưởng anh không biết em muốn làm gì, không được!"
Quá nhanh và cũng quá đột ngột, anh hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị!
Thậm chí tới cả suy nghĩ trong lòng mình mà Vu Hạ Khôn còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Giản Du Du càng tỏ vẻ yêu thích anh, yêu thích đến mức chịu không nổi thì anh càng phải thận trọng.
Anh cảm thấy một người yêu thích anh, không thể đối xử một cách qua loa tùy tiện, càng không thể qua loa mà liền...
Cho nên anh sống chết không chịu lên lầu, Giản Du Du cũng chẳng phải đại lực sĩ gì, cũng không thể vác Vu Hạ Khôn kéo lên lầu ném lên trên giường, mồm miệng mài tới mỏng rồi mà vẫn không gạt được Vu Hạ Khôn đi lên.
"Tại sao anh lại đề phòng em như vậy hả!" Giản Du Du vô cùng khó hiểu, "Em chỉ muốn được nằm cùng với anh một lúc, chỉ là nằm cùng anh trên giường một lúc thôi mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!