Chương 26: Vâng thưa anh trai

Sau khi xe của Vu Hạ Khôn hoàn toàn biến mất, cô vẫn đứng ở nơi đó thật lâu, thậm chí còn kéo duỗi chân, lúc này mới chậm rãi đi về phía biệt thự.

Thật ra chuyện mà Giản Du Du thích nhất chính là cảm giác mỗi ngày không có việc gì làm, đáng tiếc thế giới này không phải thế giới của cô, tính toán thời gian một chút, mấy ngày này cô nhất định phải tìm cơ hội bò lên giường, nếu không chờ đến khi bên ngoài thế giới thật trời sáng, chuông báo thức vang lên thì Giản Du Du nhất định phải trở về rồi.

-

--Đọc FULL tại ---

Tới lúc không hiểu sao lại biến mất, rất dễ thu hút sự hoài nghi, huống hồ mỗi khi cô biến mất, tới bây giờ Giản Du Du vẫn còn hơi mơ hồ, dù gì cô cũng mới xuyên không mấy lần, hiện tại cô chỉ biết trong thực tế một tiếng đồng hồ thì trong sách là cả một ngày, nhưng ra khỏi thế giới kia và đi vào thế giới trong này một thời gian rồi thì không còn nắm vững cho lắm.

Nếu như đúng ngay lúc không thích hợp nhất, thậm chí còn ngay trước mặt Vu Hạ Khôn, thế thì thật là phiền phức.

Vì vậy tối cùng ngày, Giản Du Du lại chuẩn bị bò lên giường lần nữa, lần này sau khi cô từ trong phòng lén lút chạy ra ngoài, xuống dưới lầu uống sữa trước, ra ngoài kiểm tra xem có dấu vết của Vu Minh Trung hay không, thậm chí còn chạy tới cửa phòng của Vu Minh Trung áp lên trên cửa để nghe ngóng xem có tiếng động gì không, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Cô nói mà, Vu Minh Trung tuổi cũng đã lớn, sao có thể vì canh chừng cô mà cả ngày không ngủ kia chứ?

Nhưng mà Giản Du Du đắc ý cũng quá nhanh, cô đè xuống chốt cửa, nhưng khi cửa còn chưa đẩy ra thì đã im hơi lặng tiếng.

Cô hơi ra sức một chút, nhưng đẩy hai lần cửa thế mà vẫn không nhúc nhích!

Má nó!

-

--Đọc FULL tại ---

Vu Hạ Khôn vậy mà lại khóa cửa rồi!

Một đại lão gia đi ngủ tại sao còn phải khóa cửa hả?!

Giản Du Du chợt nhớ lúc ban ngày, Vu Minh Trung ra hiệu mờ ám với Vu Hạ Khôn, nói là trong biệt thự có chuột, bảo buổi tối anh đi ngủ phải khóa cửa lại.

Giản Du Du cắn chặt hàm răng nhưng cửa không mở thì cũng hết cách, cô đã đảo hai vòng trên hành lang, quả thực nuốt không trôi cục tức này, chạy tới trước cửa của Vu Minh Trung đạp thật mạnh, sau đó chạy cấp tốc trở về phòng mình.

Đêm nay đúng thật là Vu Minh Trung không canh chừng Giản Du Du, ban ngày anh ta đã nói những lời đó thì đã dự định được tối nay Vu Hạ Khôn nhất định sẽ khóa cửa lại, bởi vì Vu Hạ Khôn chán ghét tất cả các loại chuột bọ, côn trùng, rắn rết.

Nhưng mà anh ta thật sự không ngờ tới, Giản Du Du có thể làm ra loại chuyện "có thù hận với anh thì lặng lẽ lấy cục gạch ném vào cửa kính nhà anh."

Vu Minh Trung bị tiếng đá cửa dọa cho giật mình từ trên giường bật dậy, giấc ngủ anh ta luôn rất tỉnh, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, bị dọa kiểu này một hồi, hoàn toàn không nghĩ tới là Giản Du Du, sau khi mở cửa ra xong, phát hiện ngoài hành lang chẳng có gì.

Vu Minh Trung quay trở lại giường thì cũng chẳng ngủ được nữa, còn Giản Du Du sau khi báo thù xong, trở về phòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trạng thái tinh thần của Vu Minh Trung hơi kém, dù gì liên tiếp hai ngày cũng không ngủ được rồi, vẻ uể oải vô cùng rõ rệt trên mặt, tới cả Vu Hạ Khôn cũng không nhìn nổi, nhịn không được hỏi Vu Minh Trung, "Vẫn còn lệch múi giờ sao? Hay là tối qua lại có con chuột làm ồn đến anh?"

Giản Du Du đang húp cháo, nghe thấy câu nói này thì sặc một cái, khó khăn lắm đè ý cười xuống, kết quả vừa ngẩng mắt lên đã chạm phải ánh mắt như có điều gì muốn nói của Vu Minh Trung.

Nhưng mà căn biệt thự này cũng không biến thái nỗi tới mức lắp camera từng bước đúng không, dù gì cũng là nhà riêng, cho nên Giản Du Du không lo ngại gì, thản nhiên đối mắt cùng với Vu Minh Trung, thậm chí còn giả bộ quan tâm nói, "Phòng của anh hai có chuột sao, đáng sợ quá à, em sợ chuột nhất."

Cô nói xong thì lại làm nũng với Vu Hạ Khôn, Vu Hạ Khôn rất dễ dính chiêu này, nhỏ giọng phụ họa theo: "Anh cũng rất ghét chuột."

Chuyện này trở thành một vụ án không có manh mối, Vu Minh Trung mơ hồ đoán được là do Giản Du Du làm, nhưng cho dù trên thương trường hay tình trường cũng gặp phải đối thủ cực kỳ cao tay, có lẽ là trước nay chưa từng gặp phải ai dùng thủ đoạn của học sinh tiểu học giống như Giản Du Du, bởi vậy lúc này anh ta vẫn chưa ngộ ra được điều gì.

Nhưng mà tối cùng ngày, Giản Du Du lại lần nữa không thành công đi vào phòng Vu Hạ Khôn, bởi vì Vu Minh Trung liên tục hai ngày không ngủ được, vừa mới vào giấc thì lại nghe thấy hai tiếng "lạch cạch" ngoài cửa, sau khi bị dọa run rẩy một hồi, dù cho anh ta vẫn chưa ngộ ra được thì cũng biết là có chuyện gì xảy ra.

Vu Minh Trung vô cùng mệt mỏi mở cửa ra, bên ngoài quả nhiên không thấy bóng dáng của Giản Du Du, anh ta xoa bóp mi tâm, có chút cười khổ, liếc mắt nhìn về phòng của Giản Du Du nhưng đã nửa đêm canh ba anh ta cũng không thể nào đi gõ cửa phòng chất vấn, không bắt được tại chỗ, đã vậy chuyện này cho dù có bắt được tại chỗ thì có thể làm được gì chứ...

Trong cuộc đời của Vu Minh Trung chưa từng đụng phải chuyện báo thù trẻ con như này.

Anh ta chỉ có thể trở về phòng tiếp tục cố gắng ngủ, không có gì bất ngờ khi chẳng thể nào ngủ ngon được, ngày hôm sau vành mắt thâm đen sắp rũ xuống đến tận bàn chân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!