Chương 2: Không được quan tâm đến cô ta!

Giản Du Du nắm chặt sợi dây chuyền, cô bị Vu Hạ Khôn tóm lấy gáy rồi ném ở ven đường như thế đang vứt bỏ một thứ gì bẩn thỉu vậy, một tay khác của Vu Hạ Khôn vẫn còn đang chà sát môi mình. Anh chỉnh trang lại bộ tây trang của mình, nói bằng giọng kìm nén: "Tự cô về đi!"

-

--Đọc FULL tại ---

Đến đây, cốt truyện ban đầu là đây, Giản Du Du lợi dụng thời gian bị ném xuống thì xoay người, nhanh chóng kéo sợi dây chuyền xuống và nhét viên kim cương lớn vào túi xách. Bấy giờ cô mới cảm thấy an tâm, quay lại và hét lên một cách vô cùng hoảng sợ: "Tổng Giám đốc Vu! Đừng làm thế mà, em... em sợ bóng tối!"

Lần này không gọi sai tên, Giản Du Du thầm cho mình một like.

Vừa nói, cô vừa bước nhanh về phía trước, tìm lại tư thế, chuẩn bị như đã viết trong cốt truyện: run rẩy ôm lấy bắp chân của Vu Hạ Khôn, cầu xin lòng thương xót dưới chân người đàn ông lãnh đạm như thiên thần này, song cuối cùng vẫn bị vứt bỏ trong bóng tối!

Khéo quá thành vụng, chỗ cô đang đứng là lề đường, cô lại đi giày cao gót, đạp phải chỗ lề đường bị hư hỏng mà gập ghềnh nên giày bị nghiêng, cả người cũng nghiêng ngả theo, nhất thời lệch khỏi phương hướng đã định sẵn, quỳ thẳng về phía vạch kẻ đường.

Nếu thật sự quỳ xuống đó thì hai đầu gối của cô sẽ chẳng dùng được nữa, vì vậy Giản Du Du hét lên, vô thức giơ hai tay ra bắt lấy phía trước, chiếc túi xách cũng bay ra thật xa rơi trên mặt đất. Vu Hạ Khôn đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy âm thanh này, tưởng cô đang sợ hãi nên nhất thời mang theo biểu cảm thờ ơ mà quay lại, muốn nói gì đó để răn đe cô, tránh sau này cô lại phát điên lên nữa.

Nhưng không biết xui xẻo thế nào, trong nháy mắt Vu Hạ Khôn quay đầu lại, anh bị Giản Du Du đang sắp bị quỳ trên mặt đất với lấy. Tình hình sau đó trở nên rất phấn khích: Vu Hạ Khôn chỉ cảm thấy vạt áo trước của mình bị nắm chặt mà rủ xuống. Anh nhìn thấy trên người mình bật ra một thứ gì đó màu trắng, đó là cúc áo sơ mi của mình. Có một cái trong đó văng trúng vào mắt anh khiến anh phải kêu lên một tiếng đau đớn.

Vẫn chưa kết thúc. Chỉ kéo áo thôi thì vẫn không thể giữ được một người đang vồ tới và sức nặng rơi tự do. Những ngón tay của Giản Du Du đang níu lấy áo của Vu Hạ Khôn luồn vào thắt lưng của anh, tất cả là do chiều cao và đôi chân dài của anh. Hai tay của Giản Du Du siết chặt thắt lưng, ngoan cường treo trên đó!

Đáng tiếc là cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy một tiếng "tạch". Chiếc khóa thắt lưng không chịu nổi sức nặng nên tuột ra. Cuối cùng, Giản Du Du vẫn ngã xuống đất, nhưng dù sao thì việc mượn lực của cô vừa rồi cũng có tác dụng cứu mạng, cú ngã cũng chỉ là ngã nhẹ nhàng, toàn thân cô rơi xuống đất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô mới tiếp tục nửa câu thoại còn lại trong cơn hoảng hồn: "Tổng Giám đốc Hạ, đừng bỏ em ở đây, em thật sự rất sợ bóng tối..."

-

--Đọc FULL tại ---

Lời thoại này vốn là phải ăn khớp vẻ mặt sợ hãi lại mang theo nước mắt đau lòng cùng ánh mắt thê lương, nhưng Giản Du Du thì lại đang nheo mắt tìm túi xách, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở sau bánh xe. Cô nhanh chóng buông Vu Hạ Khôn ra, bò về phía bánh xe trước mặt cách đó không xa, không quên hô to với tài xế: "Bác tài, bác đừng lái, bác ơi, túi xách của con ở dưới bánh xe đó..."

Ngay khi Giản Du Du chui xuống gầm xe với lấy túi xách, Vu Hạ Khôn "lệ rơi đầy mặt" giơ tay giữ lại chiếc quần dài dần tụt xuống vì mất thắt lưng.

Bóng đêm dày đặc, gió thổi qua vô cùng mát mẻ. Áo của Vu Hạ Khôn bị gió thổi tung lên, gió lạnh không kiêng nể gì vờn quanh eo anh khiến anh rùng mình. Con mắt bị nút áo văng trúng vẫn không mở ra được, run rẩy rơi nước mắt.

Anh sống đến từng này vẫn chưa từng chật vật như vậy.

Bởi vì quá kích thích nên cả người anh hơi trì trệ, không biết tôi là ai, đây là đâu.

Đặc biệt là khi nhìn xuống thủ phạm đang nằm nửa người dưới gầm xe, được bọc trong bộ lễ phục đặt may cao cấp sáng bóng với phần eo và hông duyên dáng, bởi vì chỉ còn một chút nữa là có thể lấy được chiếc túi nên đang cố gắng lắc người.

Vu Hạ Khôn cảm thấy mắt mình sắp bị mù.

Người tài xế là một ông già luôn rất nghiêm túc, suốt đời làm việc cho nhà họ Vu, cưới một bà vú của nhà họ Vu, mọi người gọi ông ấy là bác Lâm. Từ sau khi ba của Vu Hạ Khôn là Vu Dung ra nước ngoài thì ông bắt đầu kiêm thêm chức quản gia của nhà họ Vu.

Ông xem như đã chăm sóc Vu Hạ Khôn từ khi anh còn rất nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, Vu Hạ Khôn không bao giờ chơi dơ để bản thân dơ dáy về nhà như những đứa trẻ nhà người khác. Anh chưa bao giờ chật vật, quần áo không chỉnh tề như lúc này.

Tài xế mở cửa, mang theo vẻ hốt hoảng bước xuống xe, vừa đi vừa cởi áo khoác của mình. Ông đi đến bên cạnh Vu Hạ Khôn, lấy áo quấn quanh phần ngực rộng mở lộ ra cả một vùng da thịt trắng lạnh lẽo của anh.

"Cậu Út." Bác Lâm nhìn lại gần thì thấy vậy mà Vu Hạ Khôn đang khóc. Bác Lâm kinh ngạc trợn to mắt. Ông đã lớn tuổi như vậy rồi nhưng vẫn luống cuống tay chân.

Khi Vu Hạ Khôn còn rất nhỏ, anh cũng rất hiếm khi dựa vào khóc lóc để đạt được bất cứ yêu cầu nào, huống chi là khi lớn lên một chút sẽ không chơi với những đứa trẻ khác. Anh là một đứa trẻ trưởng thành trước tuổi, đã từng chính miệng nói không chỉ một lần, rơi nước mắt ngoài việc mất mặt thì không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào.

Vu Hạ Khôn được áo khoác bao lấy, khi nhìn thấy vẻ mặt của bác Lâm thì không khỏi mở miệng khẽ quát: "Mắt con bị nút áo văng vào!"

"Lái xe đi, lái xe đi!" Vu Hạ Khôn đẩy bác Lâm, lúc này cơn tức giận mới dâng lên não. Một tay anh giữ quần, tay kia thì chỉ vào Giản Du Du đang trườn lui ra ngoài như một con rắn sau khi đã lấy được túi xách mà nói: "Nghiền nát cô ta cho con!"

Đây đương nhiên là lời nói trong lúc tức giận. Gia đình anh vốn là dân kinh doanh nhưng không bao giờ đụng đến những mảng đen tối. Thực tế thì Vu Hạ Khôn rất ít khi tham gia tụ tập hội con nhà giàu nếu không cần thiết. Anh được xem như là đã vô cùng thận trọng và kiềm chế.

Nhưng con người luôn có khuyết điểm, mỗi khi Vu Hạ Khôn tức giận đến vô cùng thì luôn thích treo "giết người phóng hỏa" trên miệng, nhất là hiện tại anh đang ở trong tình trạng như "thoán thiên hầu"*, lại còn là cái kiểu đã đốt rồi, thậm chí anh còn vừa nói vừa nhảy hai cái. Một bên mắt bị cái nút vừa rồi văng trúng giờ đỏ ngầu như màu máu, trông rất đáng sợ, ngược lại thực sự giống một kẻ giết người không chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!