Chương 16: (Vô Đề)

Giản Du Du đã từng nghiên cứu cặn kẽ về đoạn cốt truyện liên quan tới bữa tiệc trên biển này, trong sách miêu tả vô cùng xa hoa, Giản Du Du chỉ đọc ở trong sách thôi mà cũng cảm thấy ngợp trong vàng son, lúc thật sự lên thuyền, cô mới biết được, cái gì gọi là hoa cả mắt.

Đêm nay sao sáng đầy trời, không có một cơn gió nào, bữa tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất của du thuyền. Bốn phía được trang trí kiểu nóc thuyền trong suốt như pha lê, đèn pha lê vừa khổng lồ vừa lộng lẫy đến mức khiến người ta chói cả mắt chiếu xuống từ chính giữa của nóc thuyền, ánh sáng nhiều màu sặc sỡ giống như dải lụa màu đang di chuyển, chậm rãi chuyển động, chiếu rọi tất cả mọi người trong đây giống như mở ra bộ lọc cấp độ tám, xa hoa lộng lẫy.

-

--Đọc FULL tại ---

Nhưng đối với cách trang trí lờ mà lờ mờ và bầu không khí mập mờ như có thể vừa gặp đã yêu bất kì ai khi đối mặt, Giản Du Du chỉ thấy hơi mới lạ trong chốc lát, sau đó tầm mắt cô nhanh chóng bị đủ loại món ăn tinh xảo đặt trên bàn dài hấp dẫn.

Con người có rất nhiều rất nhiều dục vọng, đối với người đẹp, đối với tiền tài, đối với tất cả những thứ tốt đẹp trân quý, nhưng chỉ có đối với thức ăn ngon mới dễ dàng thỏa mãn nhất.

Khi Giản Du Du và Vu Hạ Khôn lên thuyền, cô còn lo chân anh chưa khỏi hoàn toàn, thắt lưng cũng không tốt, mắt lại có máu bầm, lo rằng hành động sẽ bất tiện.

Vì thế trong suốt quá trình lên thuyền, cô đều âm thầm dùng sức, để cho phần lớn trọng lượng của Vu Hạ Khôn dồn lên người mình, Vu Hạ Khôn cũng rất hợp tác. Ban đầu Giản Du Du còn nghĩ anh cứng rắn làm màu để che giấu việc bị bệnh, sau khi lên truyền nên tìm một chỗ để ngồi, đừng tùy tiện hoạt động, tránh cho vết thương càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng quả thật Vu Hạ Khôn không hổ là nhân vật cao cấp trong giới làm màu. Lúc chưa lên thuyền thì ước gì có thể bắt Giản Du Du cõng anh, nhưng vào khoảnh khắc lên thuyền nhìn thấy người khác, lập tức anh không tựa vào Giản Du Du giống như một nắm bùn nhão nữa, mà là thẳng thắt lưng, còn thẳng hơn cả cây bạch dương. Đừng nói không nhìn ra anh bị thương, mà nếu như Giản Du Du không biết sự thật thì nói không chừng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô còn sẽ cho rằng anh rất cường tráng.

Hơn nữa không biết vì sao, hôm nay Giản Du Du cảm thấy chân anh rất dài, là kiểu dài đến không thể tin nổi, chẳng lẽ là do sự phối hợp ư?

Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Giản Du Du đi theo Vu Hạ Khôn xuống tầng dưới của ca

-bin trước, đi gặp người tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay

- Trạm Thừa. Sau đó Giản Du Du nhìn thẳng vào mắt Trạm Thừa một lát, vì thế cô bị Vu Hạ Khôn bóp vào phần thịt trong yếu ớt nhất của cánh tay.

-

--Đọc FULL tại ---

Giản Du Du muốn trả thù lại, nhưng giơ chân lên thì lại nhớ tới Vu Hạ Khôn còn đang bị thương, vì thế cô tạm thời tha cho anh.

Đợi đến khi Trạm Thừa ra khỏi phòng, Vu Hạ Khôn lập tức đẩy Giản Du Du ra rồi ngồi lên ghế, đúng là nắng mưa thất thường.

"Tôi mang cô tới chính là tới để làm mất mặt tôi à?!" Vu Hạ Khôn bắt chéo chân, dùng tay đập mạnh vào trên ghế sofa: "Cô mau lau nước dãi ở khóe miệng cô đi, vừa nãy mắt cô sắp dán lên người Trạm Thừa rồi đấy, sao? Muốn đổi đại gia à?"

Giản Du Du không thể hiểu nổi vì sao Vu Hạ Khôn lại tức giận, cô còn đổ thêm dầu vào lửa, nói: "Anh ấy thật sự là bạn của anh à? Vì sao anh ấy giống như chàng trai nhỏ, mà anh lại già dặn như vậy?"

Trạm Thừa là người có khuôn mặt non choẹt nhưng thật ra còn lớn hơn Vu Hạ Khôn hai tuổi. Vóc người của anh ta lại nhỏ, vì thế nhìn qua thì quả thật không già. Hơn nữa anh ta có tính cách âm trầm xấu tính nhưng lại luôn có dáng vẻ vô hại, vì thế người trong giới của bọn họ không hợp với Trạm Thừa, đều lén lút gọi anh ta là tiểu bạch kiểm*.

*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý xấu.

Từ nhỏ đến lớn, tên đó xem như là luôn suôn sẻ trước mặt các cô gái trẻ. Người ta tán gái tiêu tiền, có đôi khi anh ta còn có thể kiếm được một ít.

Vu Hạ Khôn thấy Giản Du Du như vậy, còn tưởng rằng cô nông cạn bị Trạm Thừa mê hoặc nên giận sôi máu.

"Tôi không chê cô xấu, thế mà cô lại chê tôi già à?" Vu Hạ Khôn chỉ vào Giản Du Du: "Trở về thì thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho tôi!"

Giản Du Du bắt lấy ngón tay của Vu Hạ Khôn, quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô cười tủm tỉm tiến sát về phía trước, quỳ một chân lên ghế sofa chỗ mà Hạ Khôn đang ngồi, váy may theo số đo căng chặt, lộ ra dáng người lả lướt không sót chút nào.

"Anh ghen à?" Giản Du Du túm ngón tay của Vu Hạ Khôn rồi cắn xuống, Vu Hạ Khôn nhanh chóng lùi ra sau, đẩy vào bụng Giản Du Du: "Đừng sấn tới trước mặt tôi, bẩn muốn chết!"

"Tôi mà ghen á?" Vu Hạ Khôn liếc mắt nhìn Giản Du Du: "Vì cô à? Tốt nhất cô nên hiểu rõ vị trí của mình, cô chỉ là…"

"Em chỉ là bình hoa mà anh bỏ tiền ra mua về để ngắm chơi thôi." Giản Du Du cướp lời mà không hề cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng: "Em ngồi rất đúng chỗ, em thuộc về anh, em nhìn bạn của anh chỉ đơn thuần vì tò mò thôi. Sao em có thể thích tên oắt con chưa dậy thì đó chứ, em thích nhất là người đàn ông già dặn và anh tuấn như anh Khôn đây."

Mấy lời không biết ngượng như thế này, mỗi khi Giản Du Du nói ra, Vu Hạ Khôn đều nổi da gà khắp người, ngoài miệng vô cùng chán ghét, mắng Giản Du Du "Cút đi." Nhưng thật ra trong lòng lại khá thích, sức đẩy Giản Du Du cũng chẳng kiên quyết cho lắm.

Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, cửa lại mở ra vào đúng lúc này, "tên oắt con chưa dậy thì" trong miệng Giản Du Du lại xuất hiện ở cửa, nhìn thấy tư thế của hai người thì ngược lại cũng khá ngạc nhiên, bởi vì từ nhỏ Vu Hạ Khôn có tính cách thế nào, Trạm Thừa là người hiểu rõ nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!